Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3871: Đây chính là sự khiêu khích trắng trợn

“Không sao, ngươi đến trước, ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ cũng là chuyện bình thường.”
Tô Mộng Lệ một chút cũng không để ý.
“Lời này của ngươi là có ý gì?”
Trong lòng Ninh Nhụy Nhụy không tự chủ được dâng lên một sự khó chịu, cũng đoán được lời nói của nữ nhân kia có ý tại ngôn ngoại nhưng cũng không quá xác định.
Tô Mộng Lệ mỉm cười kiều mị: “Ngươi cũng biết ta muốn làm nữ nhân của Hạ Thiên. Về sau chúng ta không phải là chị em với nhau sao? Ngươi đến trước, tất nhiên là chị của ta rồi.”
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy. Ta còn chưa phải nữ nhân của hắn.”
Gương mặt xinh đẹp của Ninh Nhụy Nhụy đỏ ửng lên, nổi giận mắng.
Tô Mộng Lệ nhìn thấy biểu hiện của Ninh Nhụy Nhụy, cảm thấy rất thú vị: “Còn không phải sao? Điều này nói rõ sớm muộn gì cũng sẽ phải. Đáng tiếc đến bây giờ Hạ Thiên vẫn không thích ta, cho nên ngươi vẫn là người đến trước.”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
Ninh Nhụy Nhụy phát hiện trong lúc vô tình nàng đã rơi vào thế bị động, lập tức quyết định không dây dưa với đối phương ở phương diện này nữa: “Ngươi phát xuân là chuyện của ngươi, không cần thiết phải nói với ta. Ta không có hứng thú nói nhảm với ngươi ở đây.”
“Ngươi đừng nóng vội. Ta tìm ngươi thật ra có một số chuyện.”
Nụ cười trên gương mặt Tô Mộng Lệ vô cùng mập mờ, một giây sau liền trở nên nghiêm túc: “Hơn nữa còn là chuyện quan trọng, không hề có chút nói đùa.”
Tô Mộng Lệ nói một cách rất trịnh trọng nhưng cũng không làm cho Ninh Nhụy Nhụy tin tưởng.
Ninh Nhụy Nhụy ngược lại càng thêm hoài nghi nữ nhân kia không có ý tốt: “Ta và ngươi chẳng có chuyện gì để nói cả. Nếu ngươi đánh chủ ý vào mảnh vỡ này, ta khuyên ngươi nên thôi đi. Nếu muốn, ngươi có thể tìm Hạ Thiên để hỏi, còn ta thì không thể nào đưa cho ngươi.”
“Đúng là cẩn thận.”
Tô Mộng Lệ mỉm cười ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Ta không có ý đồ với nó, ta chỉ nghĩ một chút mà thôi. Chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền đến Hạ Thiên. Dù sao bây giờ hắn rất bận, hơn phân nửa phải bận rộn đến sáng ngày mai. Cần chi phải quấy rầy nhã hứng của hắn chứ?”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng ta là đồ ngốc dễ lừa gạt như vậy sao?”
“Vừa lúc ngược lại, ta cảm thấy ngươi là người thông minh, cho nên ta mới thương lượng với ngươi.”
Tô Mộng Lệ thành thật nói: “Bằng không, ta đã ra tay đoạt lấy rồi.”
“Vậy ngươi có thể thử một chút.” Ninh Nhụy Nhụy đối chọi gay gắt.
Tô Mộng Lệ lắc đầu: “Không cần thiết phải như thế. Ta chỉ mượn để thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà thôi. Chúng ta trao đổi, ta có thể nói cho ngươi biết một bí mật.”
Ninh Nhụy Nhụy hoàn toàn không có hứng thú: “Ta chẳng muốn biết bí mật gì cả, càng không có hứng thú muốn biết.”
“Nếu ta nói bí mật này có liên quan đến cha mẹ ngươi thì sao?”
Khóe miệng Tô Mộng Lệ nhếch lên, lộ ra ý vị thâm trường: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao gia gia của ngươi lại không qua lại với cha mẹ của ngươi à? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao cha mẹ của ngươi lại di dân đến tinh đảo?”
Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt, ánh mắt lại càng thêm cảnh giác.
Chuyện này xác thực vẫn luôn làm cho nàng trăm mối vẫn không có cách giải. Từ nhỏ, nàng đã ở cùng với gia gia, gần như rất ít gặp cha mẹ ruột.
Trong những lần đoàn viên ít ỏi, bầu không khí cũng có chút gượng ép. Nàng thật sự không biết nguyên nhân bên trong.
Nàng suy đoán có thể vì tranh chấp tài sản, dẫn đến gia gia và cha mẹ nàng sinh ra khoảng cách.
Dù sao, Nhị thúc cũng bởi vì chuyện của Hồ gia mà trực tiếp phái sát thủ đến ám sát nàng.
Chuyện đó, nàng không tin cha mẹ của nàng không hề phát hiện.
Khi còn bé, nàng cũng hỏi gia gia của nàng chuyện này, nhưng gia gia không nói cho nàng biết, chỉ nói đợi sau khi nàng lớn lên sẽ biết.
Cha mẹ của nàng cũng giữ kín chuyện này như bưng. Cho nên, nguyên nhân thật sự bên trong, nàng thật sự không biết.
“Ta muốn biết thì tự ta sẽ đi tìm đáp án, không cần ngươi nói.”
Ninh Nhụy Nhụy cân nhắc một chút, rất nhanh đưa ra quyết đoán: “Hơn nữa, ta rất không thích hành vi của ngươi. Chuyện nhà của ta, không đến phiên người ngoài như ngươi lắm miệng.”
“Tính tình đúng là không vừa.”
Tô Mộng Lệ thở dài, sau đó lắc đầu nói: “Đã như vậy thì quên đi, chẳng có ý nghĩa gì nữa. Ta đi đây.”
Nói xong, nàng ta chậm rãi bước ra cửa.
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi cảm giác có chút không được hài hòa. Nàng ta đến một cách khó hiểu, đi cũng một cách khó hiểu. Chẳng lẽ chỉ đến tán dóc với nàng mà thôi?
Nghĩ như vậy, Ninh Nhụy Nhụy mang theo sự cảnh giác đưa mắt nhìn Tô Mộng Lệ rời khỏi.
Đợi một hồi, thân ảnh Tô Mộng Lệ dần dần biến trong tầm mắt của nàng, vẫn không hề làm ra bất cứ hành vi dị thường nào.
“Đúng là khó hiểu.”
Ninh Nhụy Nhụy trở lại ghế salon, cau mày, vẫn có chút nghĩ không ra nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì.
Bỗng nhiên, trong đầu nàng dâng lên một ý niệm, lập tức đưa tay vào ngực, sờ vào một vị trí nào đó.
Lưu Vân Thiết Nhận vẫn còn, nhưng cái bình vuông trong suốt chứa mảnh vỡ tinh hạch đã không còn.
Ninh Nhụy Nhụy toát mồ hôi lạnh, lập tức phẫn nộ. Không cần suy nghĩ, nhất định là Tô Mộng Lệ đã trộm đồ của nàng.
“Dám trộm đồ của ta.”
Ninh Nhụy Nhụy lập tức lách mình đuổi theo, kích động quát to: “Lại còn trộm từ trong ngực của ta. Đây chính là sự khiêu khích trắng trợn. Tô Mộng Lệ, ngươi đứng lại đó cho ta, không được chạy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận