Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2410: Ngải Thần

Nghệ thuật gia thẫn thờ liếc nhìn A Cửu, lại nhìn Hạ Thiên, tự bẩm lẩm: “Hai vị kia rất xin lỗi, ta tới đây là vì có chuyện quan trọng, nhất định phải sống đến cuối cùng, đụng đến nhau coi như các ngươi xui xẻo, ở đây trước hết bồi thường cho các ngươi, à không phải, đến địa phủ có thể báo tên của ta với Diêm Vương.”
“Ta là......”
“Bỏ đi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi tên là gì thì ta và Cửu nha đầu đều không có hứng thú biết, coi như biết cũng không nhớ được, dù sao ngươi chỉ là người qua đường mà thôi.”
“Ồ, thú vị.”
Nghệ thuật gia tóc rối đưa tay từ trong ngực mò ra một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng kéo một phát liền thấy cả phòng liền tràn ngập ngân quang lóng lánh, “Nhiều năm không vào giang hồ, người tuổi trẻ bây giờ đều ngông cuồng như vậy sao?”
Hạ Thiên hờ hững trả lời một câu: “Cái này không gọi là điên cuồng, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”
“Hình như ta biết ngươi là ai rồi.”
A Cửu nhìn thấy người kia đeo nhẫn lên, liền khiến cả phòng tràn ngập ngân tuyến, lập tức có chút ấn tượng, vừa cười vừa nói: “Rất nhiều năm trước, tổ chức sát thủ Vạn Xà xuất hiện một vị sát thủ đỉnh cấp thế thế giới, tước hiệu là Ngân Thù sát thủ, ưa thích dùng tơ nhện sắc bén cắt chém đầu người, làm việc cuồng dã thô bạo, tiếp đơn cũng là không hề kiêng kỵ, kẻ đó hẳn là ngươi đi.”
“Vậy mà thực sự có người nhớ kỹ phế nhân như ta.”
Nghệ thuật gia tóc rối nở nụ cười có chút ngượng ngùng, cũng có chút giống như đứa trẻ được khen ngợi.
Hạ Thiên nghi hoặc nói: “Sát thủ đỉnh cấp thế giới? Sao ta chưa từng nghe qua nhỉ?”
“Người này hơn ba mươi năm trước đã rửa tay gác kiếm, chàng biết cái quỷ ấy.”
A Cửu lườm Hạ Thiên, giải thích nói: “Khi đó khả năng chàng còn chưa được sinh ra đâu, là người cùng một thời đại với nhị sư phó sát thần của chàng, chàng đi hỏi hắn sẽ biết.”
Hạ Thiên không hiểu liền hỏi: “Cửu nha đầu, vậy sao nàng biết được?”
“Đương nhiên là trước đó từng điều tra tư liệu ở lĩnh vực này.”
A Cửu tức giận nói: “Ta với chàng không giống nhau, chàng ngoại trừ nữ nhân xinh đẹp, còn có thể cảm thấy hứng thú với người khác à?”
Nghệ thuật gia nghe được đối thoại của A Cửu và Hạ Thiên, không khỏi nở nụ cười, nói với Hạ Thiên: “Không ngờ ngươi lại là đồ đệ của Ngải Thần, không biết ngươi kế thừa mấy phần bản lĩnh của hắn vậy?”
“Đừng có dùng từ kế thừa này, bản lĩnh của hắn ta đều biết, nhưng cái ta biết không giống của hắn.”
Hạ Thiên có chút kiêu ngạo nói.
“Nếu các ngươi có quan hệ với Ngải Thần, vậy thì giết các ngươi sẽ không còn gánh nặng nữa.”
Ánh mắt của nghệ thuật gia tóc rối bỗng dưng thay đổi, ngữ khí lạnh lùng nói: “Chính là hắn hại ta đến mức này, bây giờ ông trời để ta gặp được đồ đệ của hắn, cũng coi như chiếu cố ta, chết đi cho ta!”
Nói xong, hai tay hắn khẽ quay, mấy chục đạo ngân quang ở trong phòng nhanh chóng lóe lên, tơ nhện cuồng vũ, phát ra tiếng vang sắc bén.
Không bao lâu sau, mặt đất và vách tường thỉnh thoảng bị tơ nhện bổ ra một khẽ nứt cực lớn, đất đá bắn tung toé.
Tiểu mỹ nhân mặt trái xoan ở góc tường đã sợ đến mức chết lặng, chỉ biết ôm đầu hoảng sợ gào thét không ngừng.
“Cho nên nói, ngươi cũng là một đứa đần.”
Hạ Thiên vẫn là dáng vẻ lười biếng kia, hoàn toàn không thèm quan tâm đến tình cảnh nguy hiểm trước mắt: “Ngươi bị nhị sư phó ta bắt nạt, thì ngươi phải trực tiếp tìm hắn chứ, tìm ta làm gì.”
“Bây giờ cầu xin tha thứ đã chậm!”
Nghệ thuật gia kia lạnh lùng hừ một tiếng, tơ nhện trong tay múa may càng thêm hung ác, dường như muốn chém Hạ Thiên và A Cửu thành nhiều mảnh.
Hạ Thiên nhếch miệng cười: “Cầu xin tha thứ? Đầu óc ngươi đúng là có vấn đề.”
“Nếu ngươi đi tìm nhị sư phó ta đánh một trận, nói không chừng còn có cơ hội sống sót, lão đầu kia thích làm màu, ưa thích đánh người ta đến bại trận rồi thả cho một con đường sống, bày tỏ tấm lòng của bản thân.”
“Cơ mà ta lại khác, ngoại trừ các bà vợ của ta, thì người dám ra tay với ta tuyệt đối chết chắc, ai cũng không cứu được ngươi.”
“Đúng là trẻ con nói khoác không biết ngượng, hôm nay ta liền cắt ngươi thành hàng ngàn mảnh, trả lại mối thù trước kia bị sư phó ngươi làm nhục!”
Nghệ thuật gia tóc rối hừng hực lửa giận, bỗng dưng xòe hai bàn tay quất về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên đứng im không nhúc nhích, vẻ mặt duy trì sự khinh thường khi gặp đồ đần.
Nghệ thuật gia tóc bù xù không bị ánh mắt kiểu này của Hạ Thiên lừa dối, tơ nhện màu bạc vẫn từng tầng từng tầng cuốn lấy cơ thể Hạ Thiên, tiếp đó bỗng nhiên thắt chặt những tơ nhện kia lại.
“Chỉ cần ta nhẹ nhàng nhấc lên, thì ngươi sẽ bị những tơ nhện này cắt thành vô số mảnh vụn.” Nghệ thuật gia cười lạnh nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, chẳng thèm lắc lư: “Vậy ngươi lẹ lên.”
Nghệ thuật gia tưởng rằng khí thế của Hạ Thiên đang suy yếu, bỗng dưng kéo chặt tơ nhện màu bạc trong tay, sau đó đầu của hắn liền oành một tiếng, lăn lông lốc trên mặt đất.
Trong ánh mắt hắn tràn đầy sự không dám tin, không biết tại sao bản thân lại chết.
“A….” Tiểu mỹ nhân gương mặt trái xoan ở trong góc bị dọa đến thét lên, hai mắt trắng dã lập tức hôn mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận