Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3234: Hắn là một tiểu tử ôn nhu, hiền lành

Màn đêm buông xuống.
Đảo Cuồng Hoan náo nhiệt cả ngày chợt im lặng lại.
Mặc dù đèn đuốc vẫn sáng trưng như cũ, nhưng tiếng súng, tiếng kêu thảm thiết vang lên ban ngày đã không còn.
Nó giống như một con hung thú bỗng nhiên rơi vào ngủ say.
Nhưng cũng là điềm báo bão tố càng lớn sắp đến.
Bên trong Tung Nhạc thành bảo, Bá tước Cuồng Hoan cầm ly rượu đỏ đứng trên ban công nhìn về phía một hòn đảo nhỏ khác.
“Bá tước đại nhân, con của ngài cũng đã rơi vào tay của Hạ Thiên.” Một bóng người thon gầy đứng trong bóng tối nhẹ giọng nói: “Ngài tuyệt không lo lắng cho an nguy của hắn ta sao?”
Bá tước Cuồng Hoan không hề có chút biểu cảm: “Ta là người vĩnh sinh, mấy thứ như con cái đối với ta mà nói, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh ra, bất cứ lúc nào cũng có thể bồi dưỡng được một người ưu tú hơn.”
“Augustus còn chưa đủ ưu tú sao?” Thân ảnh thon gầy cười hỏi.
“Không, nó tuyệt không ưu tú.” Bá tước Cuồng Hoan lắc đầu: “Nó chỉ là vật thí nghiệm mà ta dùng để giết thời gian mà thôi. Trong lòng ta đã có một kế hoạch hoàn mỹ. Nếu thành công, người thừa kế của ta sẽ trở thành chủ nhân của trái đất này.”
Thân ảnh thon gầy không khỏi hỏi: “Vì sao ngài không tự mình làm chủ nhân của trái đất?”
“Ha ha.” Bá tước Cuồng Hoan quay đầu nhìn thân ảnh thon gầy, lắc đầu nói: “Ta không có dã tâm lớn đến như thế, ta chỉ muốn làm một Bá tước, vượt qua quãng đời còn lại của mình trên những hòn đảo này mà thôi.”
“Ngài đã vĩnh sinh, lấy đâu ra quãng đời còn lại?” Thân ảnh thon gầy nghi ngờ hỏi.
Bá tước Cuồng Hoan nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Nếu không thể tùy ý ra ngoài vào ban ngày, quãng đời còn lại của ta sẽ là một quãng đời rất dài.”
“Cho nên, ta cảm thấy nên tăng tốc khống chế Hạ Thiên. Hắn có cách có thể giúp ngài xuất hành vào ban ngày.” Thân ảnh thon gầy bắt đầu giật giây.
“Các ngươi rất thú vị.” Bá tước Cuồng Hoan bỗng nhiên mỉm cười: “Rõ ràng các ngươi muốn được Hạ Thiên trợ giúp, nhưng vẫn cứ luôn đối phó hắn. Nếu các ngươi làm bạn với hắn, đoán chừng đã sớm đạt được tâm nguyện.”
Thân ảnh thon gầy cười lạnh: “Bá tước đại nhân, ngài nghĩ sai rồi. Chúng ta đã từng ném ra thiện ý, đáng tiếc lại bị Hạ Thiên vô tình dầy xéo. Hắn còn giết không ít người của chúng ta. Thù hận này vĩnh viễn không có khả năng hóa giải.”
“Thật sao?” Bá tước Cuồng Hoan hỏi ngược lại: “Nếu bây giờ Hạ Thiên giúp ngươi giải quyết nan đề, còn giúp ngươi thu được vĩnh sinh, ngươi còn hận hắn hay không?”
Thân ảnh thon gầy chợt im lặng, sau đó nói: “Đây là chuyện không thể nào.”
“Chỉ là phương thức của ngươi có vấn đề mà thôi.” Bá tước Cuồng Hoan lắc đầu, có chút khinh bỉ nói: “Ta đã bỏ ra một ít thời gian tìm hiểu Hạ Thiên, hắn thật ra lại là một tiểu tử ôn nhu hiền lành.”
“Ôn nhu, hiền lành?” Thân ảnh thon gầy có cảm giác giống như nghe được một câu chuyện cười: “Ngài lại dùng hai từ này để hình dung Hạ Thiên?”
Bá tước Cuồng Hoan tuyệt không cảm thấy mình nói sai chuyện gì, ngược lại còn vô cùng khẳng định: “Không sai, hơn nữa hắn còn là người rất biết nói đạo lý, mà ta thì thích nhất là nói đạo lý.”
“Bá tước đại nhân, ta chỉ có thể nói phán đoán của ngài đối với Hạ Thiên là vô cùng sai lầm.” Thân ảnh thon gầy nói ra nhận biết của mình với Hạ Thiên: “Hạ Thiên là người không biết lý lẽ nhất trên thế giới, dễ xúc động, ngang ngược xảo trá, lúc nào cũng tự cho mình là đúng…”
“Haiz, ngươi đã bị những thứ gọi là cừu hận che mắt, phán đoán trở nên mơ hồ.” Bá tước Cuồng Hoan có chút thất vọng lắc đầu: “Ngươi đi đi, mau rời khỏi đảo Cuồng Hoan. Bằng không, ngươi nhất định sẽ chết.”
Thân ảnh thon gầy thản nhiên nói: “Không phải hắn chết thì là ta vong. Điều này ta đã sớm có chuẩn bị.”
Bá tước Cuồng Hoan uống một hơi cạn sạch ly rượu: “Giác ngộ không tệ. Đêm xuống, cũng nên phát sinh một số chuyện xưa thú vị.”
“Bá tước nói vậy là có ý gì?” Thân ảnh thon gầy do dự hỏi.
“Ta rất trân quý loại đêm như thế này.” Bá tước Cuồng Hoan mỉm cười chỉ vào mấy hòn đảo nhỏ: “Ở đây, tầm mắt là tốt nhất.”
Thân ảnh thon gầy nhẹ gật đầu: “Để ta đi sắp xếp.”

Trong biệt thự.
Một bé gái yên tĩnh nằm trên ghế. Dưới da, một dòng máu màu xanh đang lưu động.
“Cô bé này là ai?”
Tô Bối Bối kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Tại sao cơ thể của nó lại biến thành bộ dạng quỷ dị như thế này?”
“Nàng hỏi hắn ta đi.”
Hạ Thiên tiện tay chỉ Lôi Vũ.
“Tô tiểu thư, ngươi không nhớ ta sao?” Lôi Vũ thẹn đỏ mặt nói: “Ta là Lôi Vũ của Lôi gia. Trước kia chúng ta cũng đã gặp qua mấy lần.”
“Ngươi là Lôi Vũ?” Ánh mắt của Tô Bối Bối lại càng kinh ngạc hơn, đánh giá Lôi Vũ trên dưới mấy lần: “Tại sao ngươi lại biến thành như thế này?”
Bộ dạng của Lôi Vũ bây giờ giống như kẻ lang thang đầu đường xó chợ, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng thế gia quân nhân của Lôi gia.
“Một lời khó có thể nói hết.” Lôi Vũ lắc đầu, sau đó nói với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, không, Hạ thần y, con gái của ta… thế nào? Còn có thể cứu được không?”
“Có chút kỳ lạ.” Vừa rồi Hạ Thiên đã châm hai châm cho con gái Lôi Vũ, nhưng kết quả lại không được khả quan.
Lôi Vũ vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ không cứu được nữa sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận