Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3744: Trình độ chỉ có bấy nhiêu thôi sao?

Dưới đáy, một màu đỏ sậm.
Mặc kệ dưới chân hay là vách đá hai bên, tất cả đều được thoa một lớp dịch nhờn màu đỏ thật dày.
Điều quỷ dị chính là, thứ dịch nhờn màu đỏ này lại không bị đông lại, hơn nữa còn giống như côn trùng chậm rãi ngọ nguậy.
Đùng đùng.
Hai tiếng trầm đục, chỉ thấy hai bóng người nện thật mạnh xuống đống dịch nhờn, sau đó chìm xuống, ngay cả thời gian kêu cứu cũng không có.
“Ông xã, thứ kia là gì vậy, nhìn không thoải mái chút nào.” Dương San nhìn đống dịch nhờn bên dưới, không khỏi cảm thấy có chút buồn nôn: “Hai người kia rơi xuống, bọn họ sẽ không sao chứ?”
Hạ Thiên cười nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng không cần lo lắng, hai tên ngốc đó không chết được đâu.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy đống dịch nhờn giống như nước đun sôi, bắt đầu văng đến chỗ Hạ Thiên và Dương San.
Dương San không khỏi cau mày.
“Tất cả cút sang một bên cho ta.” Hạ Thiên cũng khó chịu, quát lớn với đống dịch nhờn đang lao đến bọn họ.
Nhưng đống dịch nhờn cũng không phản ứng, vẫn làm theo ý mình.
Lần này Hạ Thiên thật sự tức giận: “Nếu các ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”
Định Hải Thần Châm xuất hiện giữa ngón tay, sử dụng Châm Ngoại Châm đâm thẳng vào đống dịch nhờn.
Một luồng linh khí nóng rực từ cây kim phun ra ngoài, không bao lâu sau đã phủ khắp bề mặt dịch nhờn.
Lúc này, dịch nhờn giống như dự đoán được nguy hiểm, hai lần tách ra, lộ ra một con đường. Vạn Hướng Phong, còn có Trịnh Tự Kỳ vừa rơi xuống đang ngồi giữa đường thở hổn hển.
“Bây giờ muốn trốn thì cũng đã muộn.” Hạ Thiên nhếch miệng, cũng không thu hồi ngân châm, ngược lại còn gia tăng cường độ.
Oành.
Một phần dịch nhờn bị Hạ Thiên dùng ngân châm phóng ra hỏa khí đốt thành đại hỏa.
“Ông xã, thứ này hình như có linh trí.” Dương San cảm giác giống như nghe được tiếng rên rỉ không phải người, liền nói với Hạ Thiên: “Chàng nhất định phải cẩn thận. Nó dường như muốn ra tay.”
Quả nhiên, đống dịch nhờn đột nhiên tản ra hàn khí âm u, trực tiếp dập tắt ngọn lửa, sau đó dựng đứng lên, tầng tầng lớp lớp chồng chất cùng một chỗ, giống như sóng lớn cuồn cuộn nhào về phía Hạ Thiên.
“Trình độ chỉ có bấy nhiêu thôi sao?” Hạ Thiên nhếch miệng, thái độ hờ hững. Hắn là băng hỏa linh thể, chút hàn khí đó đối với hắn mà nói chẳng những không nguy hại, ngược lại còn giống như thuốc bổ.
Định Hải Thần Châm nhẹ nhàng vân vê, băng hỏa linh khí giao thoa. Đống dịch nhờn nhào đến trong nháy mắt bị rút khô hàn khí.
Không có hàn khí, đống dịch nhờn nhanh chóng khô nứt, cuối cùng vỡ vụn thành bột phấn.
Càng về sau, dịch nhờn càng cảm nhận được nguy hiểm, cũng không dám có bất kỳ động tác gì, nhanh chóng lùi lại, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
“Trốn cũng vô dụng. Ở lại thêm một chút, các ngươi cũng sẽ biến mất thôi.” Hạ Thiên cũng không đuổi theo, chỉ nhếch miệng khinh thường nói.
Dương San bước sang kiểm tra tình huống của hai người kia, lo lắng hỏi: “Hai người không sao chứ?”
“Không, không sao.” Trịnh Tự Kỳ bò dậy, chắp tay với Hạ Thiên: “Đa tạ Hạ thần y đã cứu giúp.”
Vạn Hướng Phong thở phì phò. Hắn ta ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên, cảm giác người trước mắt thâm bất khả trắc, âm thầm cảm thấy may mắn khi nhặt về được cái mạng. Một lúc lâu sau, hắn ta mới nói: “Đa tạ đạo hữu cứu mạng.”
“Đừng cảm tạ, cũng không cần tạ, ta cũng không phải cứu các ngươi.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Mau dẫn ta đến chỗ đầu nguồn tuyết hầu tử. Mấy lời nói nhảm khác cũng không cần nói.”
“Hẳn là ngay phía trước.” Trịnh Tự Kỳ chỉ về hướng dịch nhờn rút lui: “Trước kia, vào đêm trăng tròn, ta đã nhìn thấy có một vệt màu đỏ sậm, nhưng không biết là cái gì.”
Hạ Thiên mỉm cười nhìn Vạn Hướng Phong: “Ngươi hẳn phải biết là gì chứ?”
Vạn Hướng Phong do dự một chút, sau đó nói: “Có thể là linh tuyền. Đám tuyết hầu tử cũng từ trong đó mà ra.”
“Linh tuyền?” Trịnh Tự Kỳ nhịn không được cười nhạo: “Ngươi nhìn nơi này đi, nào có tung tích của linh khí, yêu khí thì còn tạm được.”
“Ngươi nói cái gì?” Vạn Hướng Phong giận tím mặt, hung hăng trừng mắt với Trịnh Tự Kỳ: “Nơi này là cấm địa phái Tuyết Sơn đã chọn, người bình thường không thể đi vào, chúng ta cũng chỉ hoạt động gần hoành đài bên trên, nơi này ta cũng chưa từng đến qua. Nhưng sư phụ ta đã nói với ta, dưới đáy rãnh sâu là suối Ẩn Nguyệt, một trong ba đại linh tuyền của phái Tuyết Sơn.”
“Hai linh tuyền còn lại là gì?” Dương San thuận miệng hỏi.
Vạn Hướng Phong không hề có chút do dự: “Một là suối Lăng Tiêu, nằm bên trong Lăng Tiêu điện phái Tuyết Sơn. Cái còn lại là suối Uy Đức, nghe nói hai trăm năm trước đã khô cạn, bây giờ đã bị phong kín.”
“Theo như ngươi đã nói, tuyết hầu tử là từ suối Ẩn Nguyệt mà ra?” Dương San nghĩ đến một vấn đề, không khỏi hỏi tiếp.
Vạn Hướng Phong do dự một chút: “Cũng có khả năng, dù sao ta cũng chưa từng đến nơi này. Không có mệnh lệnh của Chưởng môn, cho dù sư bá sư thúc trong sư môn cũng không thể xuống.”
“Vậy ngươi nhất định phải xem xét cho thật kỹ.” Trịnh Tự Kỳ trào phúng: “Bây giờ ngươi may mắn hơn so với sư bá, sư thúc của ngươi nhiều lắm.”
Hạ Thiên nói: “Thôi không nói nhảm nữa, các ngươi đi trước dẫn đường đi.”
Hai người không dám nói nhiều, đành phải sóng vai bước về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận