Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2119. Mâu thuẫn nội bộ

“Bí cảnh Quy Khư?” Đây là Ninh Nhụy Nhụy lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, trước đó lúc người khác nói tới đây, chỉ nói cung điện dưới đáy biển hoặc là thế giới dưới đáy biển gì đó.
“Giữa trời đất có ba bí cảnh lớn, một là Thiên Cung, hai là U Minh, ba là Quy Khư. Đây đều do tổ tiên nhà họ Viên đặt tên, thế mà các ngươi không biết?” Mạnh Lương Ngọc nghi ngờ nhìn Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên, kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ hai vị không phải là đồng đạo tu tiên nhà họ Viên mời tới?”
“Chúng ta là người tu tiên, nhưng không phải do nhà họ Viên mời tới.” Ninh Nhụy Nhụy không muốn giải thích quá nhiều, chỉ là thản nhiên nói: “Chúng ta tới đây là trời xui đất khiến, cho nên không hiểu rõ nhiều về nơi đây.”
“Vậy các ngươi...” Ánh mắt Mạnh Lương Ngọc lấp lóe, trầm ngâm vài giây lại hỏi: “Là đi vào từ năm nào?”
“Năm nào?” Ninh Nhụy Nhụy có chút mờ mịt, lời này hỏi được để cho nàng không biết trả lời thế nào.
Mạnh Lương Ngọc chậm rãi nói: “Ta là tám mươi năm trước, do nhà họ Viên mời mọc, thông qua Hải Nhãn đi vào nơi này. Khi đó, đi cùng ta chỉ có mấy trăm người, nhưng thật sự đi vào bí cảnh này, chỉ có chưa đến năm mươi người, sống đến bây giờ chỉ còn lại bảy, tám người mà thôi, vừa rồi lại tổn thất hai người. Mặc dù những năm qua, nhà họ Viên lần lượt thả mấy đám người vào, đáng tiếc chất lượng cao thấp không đều, khó mà trọng dụng.”
“Chúng ta đã đi vào vào mấy ngày nay.” Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ, khó mà nói là tự mình bay tới, lại thêm một câu: “Ngồi trên một chiếc du thuyền đến một hải đảo, tham gia mấy tầng khảo nghiệm, sau đó tiến vào đáy biển.”
“Việc ấy có chút kỳ lạ, không giống với cách làm của nhà họ Viên, chẳng lẽ còn có gia tộc khác tham dự?” Mạnh Lương Ngọc lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ trầm ổn: “Không sao, vào bằng cách nào không quan trọng. Quan trọng là, chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực đi đến tầng tiếp theo hay không?”
Ninh Nhụy Nhụy mượn cơ hội hỏi tới một câu: “Vậy ngươi có biết tầng này có cái gì hay không?”
“Còn chưa có đi qua, sao lại nào biết được?” Mạnh Lương Ngọc cười nhạt, tránh khỏi vấn đề này.
“Nếu ngươi biết đây là bí cảnh Quy Khư, vậy nhất định còn biết vài chuyện khác.” Ninh Nhụy Nhụy truy hỏi: “Chẳng lẽ trong này có cái gì không thể nói sao?”
“Tốt nhất đừng nói xạo, ta nghe được.” Hạ Thiên lười biếng lườm người này: “Tiểu muội chân dài có chút ngu ngốc, nhưng ta là người thông minh nhất thiên hạ, nếu ngươi dám nói một câu vớ vẩn, ta sẽ đánh ngươi.”
“Tiểu tử, khẩu khí của ngươi rất lớn!” Cách đó không xa vang lên một giọng oang oang, quát Hạ Thiên: “Có gan thì ngươi đánh một trận cho ta xem một chút?”
Đang nói chuyện, Mạnh Lương Ngọc đã dẫn Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy tới một quảng trường nhỏ được ráp từ bậc thang bạch ngọc, dưới quảng trường là một con đường màu trắng lớn nhỏ ngang nhau bảo bọc, chắc là một dạng đồ vật kết giới.
Quảng trường ấy lơ lửng trong góc chếch bên phải ở trung ương thông đạo, diện tích khoảng hai ba mươi mét vuông, phía trên có bốn thanh niên nam nữ có thân phận khác nhau đang đứng. Trong đó một nam một nữ thanh niên ăn mặc như học sinh ở thời kì dân quốc, còn có một người là đứa bé mười hai mười ba tuổi bán báo, người còn lại nhìn qua có thân thể khỏe mạnh, thân trên là áo ngắn màu vàng, thân dưới là quần ngắn màu xám, nhìn qua giống xe tải kéo vàng trong phim truyền hình về thời dân quốc, người hét với Hạ Thiên là người này.
“Cường khuân vác, đừng tuỳ tiện kêu gào.” Mạnh Lương Ngọc trừng người này: “Hạ tiên sinh và Ninh tiểu thư là do ta mời đến hỗ trợ, ký giả Lưu và ông chủ Trịnh đã chết, bọn hắn vừa vặn có thể bổ xung vào.”
“Lấp cái rắm!” Cường khuân vác khinh thường lườm Hạ Thiên, lại nhìn về phía Ninh Nhụy Nhụy, mắng: “Nhìn qua tiểu tử kia chính là phế vật làm điểm tâm cho cá ăn. Ngược lại vị tiểu thư này vô cùng xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn mười lần so với đại minh tinh Hồ Điệp. Để vị tiểu thư kia ở lại, thằng nhóc kia thì làm thịt, ném xuống cho những quỷ ảnh kia ăn.”
“Thằng ngu nhà ngươi muốn chết đúng không.” Hạ Thiên bất mãn nói: “Tiểu muội chân dài là bạn gái của ta, ai có ý đồ với cô ấy, hoặc là biến thành thái giám hoặc là biến thành người chết, ngươi chọn cái nào?”
“Ta chọn ngươi... Chết!” Cường khuân vác có lệ khí tràn đầy, trong đôi mắt chợt hiện ra sự hung ác không che đậy được, hai ba bước liền đi tới trước mặt Hạ Thiên, siết quả đấm nói: “Tiểu bạch kiểm, dám khiêu chiến với ta, ngươi chán sống rồi.”
“Cường khuân vác, ngươi làm gì vậy?” Mạnh Lương Ngọc giật mình kêu to, vội vàng quát bảo dừng lại: “Hạ tiên sinh là ta mời đến hỗ trợ, ngươi ra tay với hắn là không cho Mạnh mỗ mặt mũi.”
“Xì, thuyết thư thối như ngươi, thật sự coi mình là lão đại rồi.” Cường khuân vác không có ý cho Mạnh Lương Ngọc mặt mũi: “Ký giả Lưu là người làm công tác văn hoá, ông chủ Trịnh là kẻ có tiền, bọn hắn nói chuyện, Cường khuân vác ta không có ý kiến. Mẹ nó ngươi là đồ chơi hạ lưu, đánh cũng đánh không lại ta, dựa vào cái gì ra lệnh cho ta?”
“Ngươi...” Mặt của Mạnh Lương Ngọc đỏ lên: “Thật sự bôi nhọ người có văn hóa, không phải trước đó chúng ta đã nói rồi, tạm thời do ta làm chủ, chuyện khác chờ lúc sau lại nói.”
“Ta đổi ý, bây giờ chỗ này là ta quyết định.” Cường khuân vác già mồm nói một câu, chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy và nữ sinh kia nói: “Vị tiểu thư này, còn có cả vị nữ sinh kia cũng là của ta. Tầng dưới thượng tầng gì đó, ông đây không có hứng thú mà đi, cũng không muốn đi nữa. Bây giờ ta chỉ muốn hưởng thụ thật tốt mấy nữ nhân ấy mấy ngày này, xem như sống không uổng vài chục năm qua.”
“Ầm!”
Còn chưa nói hết, chỉ thấy bỗng dưng Cường khuân vác bay ngược ra ngoài, đụng ngã vách tường thông đạo, nặng nề rơi xuống đất, phun ra mấy ngụm máu tươi, sống chết không rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận