Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3330: Hủy diệt ngươi cùng một chỗ

Từ trước đến nay, Hạ Thiên cũng không phải người có kiên nhẫn.
Hắn chờ trong phòng một hồi, phát hiện không có phản ứng gì xảy ra, hắn không kiên nhẫn nổi nữa.
“Lén lén lút lút, chẳng dứt khoát gì cả.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nếu bây giờ ngươi không xuất hiện, ngươi có tin ta phá luôn căn nhà này của ngươi hay không?”
Tào bàn tử nghe Hạ Thiên nói, cơ thể không khỏi phát run, nhưng ông ta cũng không lên tiếng. Ông ta không tin Hạ Thiên dám phá căn nhà này của ông ta, hơn nữa cũng không có khả năng hủy nó. Bởi vì nơi này chính là kết giới điểm tàn cảnh U Minh.
Bành!
Hạ Thiên cũng không khách sáo. Thấy không ai đáp lại, hắn đập một quyền vào vách tường.
Một quyền này nhìn rất bình thường, không có gì lạ, cũng không mạnh như đã tưởng tượng.
Nhưng toàn bộ căn nhà lại rung chuyển. Bức tường bên kia đầu tiên là trì trệ, tiếp theo, toàn bộ mặt phẳng bắt đầu móp méo.
Sau đó oành một tiếng, quyền phong phá thành một cái lỗ lớn.
Bành, bành.
Hạ Thiên lại đánh ra hai quyền.
Lại có thêm hai bức tường bị đánh nổ.
Căn nhà bị sập hơn nửa bên, thậm chí cả lầu ba cũng bị lung lay.
Đoán chừng thêm hai quyền nữa, quán cơm này coi như sẽ bị phá hủy.
“Dừng tay! Vị bằng hữu này, chúng ta vốn không quen biết, tại sao ngươi lại đến cửa gây sự, còn hủy đi căn nhà của ta?” Tào bàn tử cũng không nhịn được nữa, nhảy ra quát bảo Hạ Thiên ngưng lại.
Hạ Thiên hờ hững nói: “Ngươi đừng lôi kéo làm quen. Ngươi không có tư cách làm bạn của ta. Còn nữa, ta không có gây sự, là ngươi trêu chọc ta trước. Nhanh như vậy mà ngươi đã quên rồi sao?”
“Ta chẳng qua chỉ thăm dò mà thôi.” Tào bàn tử có chút ủy khuất giải thích: “Ngươi cũng không bị tổn thất gì, đáng để mang thù sao? Chỉ cần ngươi rời khỏi nơi này, ta xem như không có chuyện gì xảy ra.”
“Ngu ngốc.” Hạ Thiên nhếch miệng, nhấc chân đạp sập bức tường cuối cùng của gian phòng.
Khí lực rất lớn, toàn bộ quán cơm sụp đổ trong nháy mắt.
Sắc mặt Tào bàn tử thay đổi, vô thức đưa tay đỡ lấy vách tường. Đáng tiếc, chẳng phát huy được tác dụng, cả người còn bị vùi lấp trong phế tích.
“Lục thúc.” Tào Thiển Thiển không biết từ chỗ nào xuất hiện, vọt đến trước mặt Hạ Thiên, kêu về phía đống phế tích: “Ngươi đang ở đâu? Ngươi không sao chứ? Ta đến cứu ngươi.”
Gương mặt Hạ Thiên lộ ra vẻ khinh thường, thản nhiên nói: “Lão mập chết bầm kia không có việc gì đâu, ngươi đừng kêu loạn nữa.”
“Hạ Thiên, ngươi đang làm gì thế? Ngươi vì chút chuyện nhỏ mà phá hủy quán cơm sao?” Tào Thiển Thiển hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Quán cơm không còn, ta làm sao mà làm việc, còn kiếm học phí như thế nào, còn…”
“Im miệng, nếu không, ta hủy ngươi cùng một chỗ luôn.” Hạ Thiên khó chịu trừng nàng một cái.
Tào Thiển Thiển sửng sốt, nhưng vẫn thức thời im miệng lại. Dù sao, Hạ Thiên có thể tay không phá hủy toàn bộ căn nhà, nếu chẳng may hắn có đam mê gì đặc biệt, nàng xem như thảm rồi.
Rầm rầm.
Gạch đá trượt xuống, Tào bàn tử quả nhiên lông tóc không thương bò lên từ trong đống phế tích, hai mắt đỏ như máu lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên.
“Ngươi dám hủy quán cơm của ta, ta bắt ngươi phải trả giá đắt.” Tào bàn tử cầm một con dao mổ heo loang lổ vết máu: “Cố gắng hai trăm năm của Tào gia ta cứ như vậy bị ngươi hủy đi, không giết ngươi, làm sao ta có thể ăn nói với liệt tổ liệt tông.”
“Ngươi nên nghĩ làm sao để giao phó với vật kia trước đi.” Hạ Thiên mỉm cười, chỉ về phía sau ông ta.
Tào bàn tử quay đầu nhìn lại, phát hiện đằng sau trống không, lại càng thêm tức giận, hét lớn lên: “Ngươi cười đã chưa? Thú vị lắm sao? Đây chính là quán cơm bảy tám thế hệ Tào gia chúng ta kinh doanh và bảo vệ, cứ như vậy bị ngươi hủy đi, ngươi còn cười được?”
Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Vật kia có gì để bảo vệ chứ? Cứ trực tiếp xử lý là được. Lại còn mấy thế hệ nhìn chằm chằm, đúng là một đám ngu ngốc.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Tào bàn tử phẫn nộ quát: “Tào gia chúng ta bảo vệ chính là giới điểm, không cho tà ma chi khí từ bên trong tuôn ra, làm nguy hại thế giới này, vì hòa bình của toàn nhân loại. Cho nên nó mới được gọi là quán cơm Hòa Bình.”
Nhìn quán cơm đã bị phá thành một đống gạch nát, Tào bàn tử cảm thấy đau lòng khó mà kềm chế: “Bây giờ giới điểm đã bị hủy, chỉ sợ tà khí bên trong rốt cuộc áp chế không nổi. Nhân loại nguy rồi, thế giới nguy rồi.”
“Ngu ngốc thì chính là ngu ngốc, nghe không hiểu tiếng người.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Hoặc ngươi biến đi hoặc đi chết, đừng ở đây làm vướng chân vướng tay. Ta còn phải đi tìm bé ngoan nữa.”
“Cái này… làm sao mà tìm được?” Tào Thiển Thiển nhìn đống đổ nát, có chút bi quan nói: “Cho dù ban đầu nàng ấy bị giam ở đây, hiện tại cũng sớm bị đè ép rồi.”
Hạ Thiên quay đầu nhìn Tào Thiển Thiển, phát hiện nàng ấy cũng không phải đang cố ý giả ngu, cũng lười nói nhiều. Dù sao ban đầu hắn cũng không quen thân cho lắm.
“Thiển Thiên, bây giờ ngươi nhanh chóng rời khỏi chỗ này.” Tào bàn tử đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt thay đổi, bỗng nhiên rống lên với Tào Thiển Thiển.
“Bây giờ đi thì biết đi đâu?” Tào Thiển Thiển khinh thường nói: “Hơn nửa đêm rồi, ngươi tưởng Pau an toàn lắm sao?”
Tào bàn tử hơi gấp lên, quát lớn với nàng: “Nhưng cũng còn an toàn hơn so với nơi này. Chờ vật kia ra rồi, ngươi có muốn đi cũng không được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận