Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3302: Hạ Thiên đã bị ta giết chết

“Y tiểu thư, ta thật sự không thể không bội phục ngươi.” Bạch Thụy Đức biến thành lục dực thiên sứ cười nhạo: “Ngươi chỉ là phàm nhân, nhưng lại dám khiêu chiến với Đại thiên sứ ta, ngươi rất can đảm.”
“Ngươi không cần bội phục, ta cũng không phải phàm nhân. Đại thiên sứ ngươi cũng không có gì đáng sợ.” Y Tiểu Âm lạnh lùng nhìn đối phương: “Sống hay chết đều do bản lãnh của mọi người.”
“Nói hay lắm.” Mai Ngạo Tuyết vô cùng tán đồng: “Chi bằng ngươi triệu hoán thần minh của ngươi ra đi, còn bản thân ngươi chẳng đáng chú ý chút nào.”
“Xem ra, ngay từ đầu các ngươi đã gõ bàn tính rồi.” Bạch Thụy Đức làm ra vẻ bừng tỉnh: “Đúng là buồn cười, rõ ràng sống chết của các ngươi nằm dưới sự khống chế của Trường Sinh Thánh Điện, nhưng người nào cũng tự cho là đúng. Thánh Điện đưa các ngươi đến đây cũng không phải để thương lượng với các ngươi chuyện gì mà là phục tùng thần minh an bài.”
“Vậy thần minh các ngươi ở đâu?” Mai Ngạo Tuyết tiếp tục khiêu khích: “Ta nghe thấy ngày nào các ngươi cũng treo cái tên này ngoài cửa miệng nhưng lại chưa từng thấy qua, cũng không phải các ngươi tự biên tự diễn ra chứ?”
Trong lòng Bạch Thụy Đức cười nhạo không thôi. Những người này hoàn toàn không biết mùi vị, không biết vị trí của mình.
Tuy nhiên, ghê tởm nhất vẫn là nữ nhân Thiên Cung kia.
Nếu nàng ta không phải tuyên bố ba tháng sau sẽ mở ra bí cảnh, thần minh cũng không để bọn họ nhanh chóng thanh lý toàn bộ nghiệp vụ thế tục. Kết quả những người này lại được một tấc tiến thêm một thước, còn la ầm lên với ông ta nữa chứ.
Bạch Thụy Đức không khỏi nghĩ đến Hạ Thiên. Thật ra tiểu tử kia cũng là mục tiêu thần minh nhìn trúng, nhưng cũng đã bị phán định là nhân vật nguy hiểm tuyệt đối không được hợp tác.
Người như thế nên sớm bị tiêu diệt,
Tất cả những người không chịu phục tùng đều không có giá trị bồi dưỡng.
Bạch Thụy Đức một lần nữa giễu cợt: “Hạ Thiên mà các ngươi ỷ vào còn chết trong tay của ta, các ngươi có thể làm được cái gì.”
“Ngươi không phải đối thủ của Hạ Thiên.” Y Tiểu Âm một lần nữa không chút khách sáo phản bác: “Cũng không ai có thể giết được hắn chứ đừng nói chi là ngươi.”
Mai Ngạo Tuyết là fan hâm mộ của Hạ Thiên, càng không có khả năng tin tưởng vào mấy lời nói nhảm này: “Ngươi chỉ sợ ngay cả giày của Hạ Thiên còn chưa chạm đến được, còn ở đó mà nằm mơ?”
‘Bất luận các ngươi trốn tránh như thế nào cũng không thay đổi được sự thật.” Bạch Thụy Đức đắc ý hất cằm với Chiêm Mộ Tư: “Ngươi đã tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên chết, ngươi không ngại nói cho bọn họ biết Hạ Thiên chết như thế nào, chết dưới chiêu thức gì.”
“Không sai, ta tận mắt nhìn thấy.” Chiêm Mộ Tư thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người mình, không khỏi liếm môi một cái: “Hạ Thiên bị Thánh Ảnh Kinh Cức của Bạch thiên sứ trưởng bao vây mà không kịp trốn, sau đó bị thánh quang đánh nát, hôi phi yên diệt.”
“Ngươi xác định mình không nhìn lầm chứ?” Mai Ngạo Tuyết vẫn còn hoài nghi.
“Không cần nhiều lời với bọn họ.” Y Tiểu Âm nghe xong miêu tả, đã hiểu được bảy tám phần. Hiện tại Hạ Thiên nhất định đang âm thầm quan sát. Hắn sẽ ra tay khi cần thiết.
“Ta cũng lười lãng phí thời gian.” Biểu hiện của Bạch Thụy Đức cũng thay đổi theo: “Các ngươi nên phục tùng Thánh Điện, bây giờ các ngươi quỳ xuống để đón lễ rửa tội. Không phục tùng chính là địch nhân của Thánh Điện, giết chết bất luận tội. Ta cho các ngươi mười giây để lựa chọn.”
Không ít người biết được dâm uy của Thánh Điện và uy hiếp tử vong của Bạch Thụy Đức, đành phải chậm rãi quỳ xuống.
Cuối cùng chỉ còn lại ba người đang đứng là Y Tiểu m, Mai Ngạo Tuyết và Chiêm Mộ Tư.
“Mai tiểu thư, ngươi thật sự bỏ qua đại nghiệp gia tộc một hai trăm năm của ngươi sao?” Bạch Thụy Đức lạnh lùng nhìn chằm chằm Mai Ngạo Tuyết: “Chỉ vì một nam nhân chưa hề gặp mặt? Cha của ngươi, tổ phụ của ngươi, còn có… tiên tổ Mai thị chỉ sợ sẽ không tán đồng hành vi của ngươi.”
“Ngươi không cần phải âm dương quái khí như vậy.” Mai Ngạo Tuyết cười lạnh: “Bây giờ để ta nói cho ngươi biết, hiện tại Mai gia do ta quyết định.”
“Rất tốt, vậy thì xóa bỏ Mai gia thôi. Từ đây trên trái đất sẽ không còn gia tộc các ngươi tồn tại.” Thân ảnh Bạch Thụy Đức khẽ động, chỉ thấy lục dực chia thành những thiên sứ bóng đen. Sau khi thiên sứ bóng đen nhận được mệnh lệnh của Bạch Thụy Đức, bọn chúng nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
“Ngươi muốn làm gì?” Mai Ngạo Tuyết phi thân lên, một kích đá vào đầu Bạch Thụy Đức.
Đáng tiếc, một kích này đã bị bóng đen chặn lại, cũng không tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho Bạch Thụy Đức.
“Khí lực không nhỏ, đáng tiếc tốc độ quá…Sao?” Bạch Thụy Đức còn chưa nói xong, ông ta đã phải chịu một cước thật mạnh của Y Tiểu m, cả người bay rớt ra ngoài, ngã theo tư thế chó đớp cứt, vô cùng chật vật.
“Làm rất tốt.” Mai Ngạo Tuyết không khỏi vỗ tay cười.
Mặt Y Tiểu Âm vẫn không có chút biểu cảm gì.
“Ha ha ha.” Bạch Thụy Đức thẹn quá hóa cười: “Tốt, vậy hôm nay ta sẽ dùng Thánh Ảnh Kinh Cức tiễn các ngươi lên đường.”
Nói xong, toàn bộ mật thất đều bị bóng đen bao phủ.
Những bóng đen này giống như thủy triều, im ắng phun trào. Những nơi mà nó đi qua đều bị nuốt chửng.
Trên mặt đất, một số chỗ lún xuống. Những người đứng bên trên tất nhiên cũng bị bóng đen che phủ.
Bọn họ không phải không phát ra âm thanh mà là âm thanh đã bị bóng đen nuốt mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận