Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4231: Vì sao các ngươi không thu được vĩnh sinh?

Người đến nghe Kiều Tiểu Kiều nói, sắc mặt lập tức khá hơn, nhưng vẫn trịnh trọng cảnh cáo: “Nơi này là cấm địa trong toàn bộ dãy Alps, bất kỳ người nào cũng không được đến gần. Nếu các ngươi chỉ là du khách hoặc người leo núi, mời các ngươi lập tức theo ta rời đi.”
Kiều Tiểu Kiều hỏi ngược lại: ‘Xin hỏi vị cảnh sát này xưng hô như thế nào?”
“Ta là Pierre, cảnh sát trưởng của Zema."
Thái độ của Pierre vẫn rất khẩn trương như cũ. Hắn ta nói với Kiều Tiểu Kiều: “Nơi này rất nguy hiểm, gần đây cũng đã mất tích một số du khách, nhất là người Châu Á như các ngươi. Ta không có nói đùa đâu.”
“Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, nhưng chúng ta có cách để tự vệ.” Kiều Tiểu Kiều cười nhạt: ‘Chờ ta kiểm tra xong, ta tất nhiên sẽ rời đi.”
“Không được, các ngươi nhất định phải đi, phải đi ngay lập tức.” Pierre lại càng khẩn trương hơn: “Nếu không, các ngươi đừng trách ta không khách sáo.”
Hạ Thiên nghe không hiểu người này đang nói cái gì, nhưng hắn cũng không có kiên nhẫn đứng đây nói nhảm. Hắn vọt đến bên cạnh Pierre, đưa tay nắm lấy cổ áo của hắn ta, sau đó quăng xuống dưới núi.
Pierre còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bay ra ngoài, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Kiều Tiểu Kiều nói: “Chồng, hắn ta chỉ là người bình thường, đánh ngất xỉu là được rồi, không cần phải nặng tay như vậy.” “Vợ Tiểu Kiều, nàng quá đơn thuần rồi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng nói: “Nàng đã gặp qua một cảnh sát bình thường nào có thể không cần bất cứ phòng vệ, không mang theo dưỡng khí mà leo lên độ cao độ cao như thế này hay không? Ngay cả vợ Băng Băng, trước khi chưa gặp ta cũng không có được tố chất cơ thể như vậy.”
Lúc này, Kiều Tiểu Kiều mới khôi phục lại tinh thần. Đúng là có vấn đề.
Mặc dù nơi này không phải đỉnh núi nhưng nói thế nào cũng cao bằng hai phần ba ngọn núi Mont Blanc. Nếu người bình thường không mặc đồ chống rét, không mang theo bình dưỡng khí, đúng là rất khó đến nơi này.
So sánh với tổ ba người leo núi vừa nãy, tên cảnh sát kia quả thật có chút không được bình thường.
“Các ngươi muốn điều tra đúng không? Vậy thì ta sẽ cho các ngươi tra đủ.”
Giữa không trung bỗng nhiên ang lên tiếng gầm rú thẹn quá hóa giận của tên cảnh sát. Tiếp theo, một luồng ánh sáng trắng vọt lên, hình như là một cái xúc tu màu trắng rất lớn, nhanh chóng cuốn về phía Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều.
“Đây là thứ gì vậy?”
Hạ Thiên nhìn xúc tu, cảm thấy cực kỳ buồn nôn, đương nhiên sẽ không cho nó đến gần, liền bóp quyền đánh tới: “Cút sang một bên.”
Bành.
Xúc tu màu trắng trong nháy mắt vỡ nát, biến thành từng luồng ánh sáng trắng, sau khi rơi xuống thì biến thành đá vụn màu trắng.
“Người đang núp đằng kia.” Ánh mắt Kiều Tiểu Kiều ngưng lại, trong nháy mắt phát hiện đằng xa xuất hiện một bóng người.
Hạ Thiên cũng lười thăm dò, bắn thẳng một ngân châm đến đó.
“A!”
Từ đằng xa vang lên tiếng kêu thảm của tên cảnh sát, rất nhanh hắn ta hóa thành một cái bóng trắng vọt thẳng xuống núi.
“Còn muốn trốn? Ngươi trốn được sao?” Hạ Thiên nhếch miệng.
Quả nhiên, cái bóng trắng kia loạng choạng chạy trốn cả nửa ngày, cuối cùng chạy đến trước mặt Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều, quỳ rạp xuống.
Lúc này, Pierre vẫn duy trì một nửa hình người, nửa còn lại giống bạch tuộc màu trắng, vô cùng mềm mại, còn có thể không ngừng duỗi dài ra.
Gương mặt hắn ta tràn ngập sự giận dữ, cơ thể không ngừng giãy dụa, nhưng bị ngân châm Hạ Thiên khống chế, hắn ta chỉ có thể cuồng nộ mà không thể làm gì.
“Dáng dấp xấu quá.” Hạ Thiên liếc qua, nhịn không được liền nói: “Đây là yêu ma quỷ quái gì vậy?”
Kiều Tiểu Kiều nói: ‘Ngươi chính là thủ vệ ngôi thần miếu này à?”
Pierre cũng không trả lời.
“Vợ ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi đáp cái đó. Nếu không, ta đánh ngươi đến mẹ ngươi cũng nhận không ra.” Hạ Thiên vung tay tát đến, tát Pierre lăn lộn đầy đất.
“Vâng.” Pierre rất nhanh tiếp thu được bài học.
Kiều Tiểu Kiều gật đầu: “Ngôi thần miếu này phải chăng có liên quan đến Ngu Giả Chi Trác?” Pierre nghe đến tên Ngu Giả Chi Trác, không khỏi mở to mắt, vô thức mốn né tránh đáp án nhưng miệng lại không nghe theo đầu sai khiến, trực tiếp hồi đáp: “Đúng, thần miếu này là cứ điểm của bọn họ. Đẩy tảng đá đằng sau hậu viện là có thể nhìn thấy cửa vào.”
“Ngu Giả Chi Trác có phải thường xuyên bắt du khách đi ngang qua nơi này không?” Kiều Tiểu Kiều hỏi tiếp.
Pierre trợn mắt, nhưng vẫn kháng cự vô hiệu: “Đúng vậy, Ngu Giả vĩ đại đang tuyển chọn hầu thần, người được chọn có thể tiến vào giới vực thần diệu, thu hoạch được vĩnh sinh.”
Kiều Tiểu Kiều cười lạnh “Có chuyện tốt như vậy, vì sao các ngươi không thu được vĩnh sinh?”
Pierre hừ lạnh một tiếng, không nói thêm câu nào.
“Bên trong Ngu Giả Chi Trác có bao nhiêu người? Ai là thủ lĩnh?” Kiều Tiểu Kiều cũng không thèm để ý, hỏi tiếp.
Pierre nghiến răng, từ trong hàm răng rặn ra mấy chữ: “Tổng cộng bốn người, dẫn đầu là Phát Bài Nhân. Tình huống cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, ta chỉ là thủ vệ mà thôi.”
“Ngươi không chỉ là thủ vệ.” Kiều Tiểu Kiều vạch trần: “Chỉ sợ người mất tích cũng là do ngươi bắt đi.”
Pierre thở dài, từ bỏ giãy dụa: “Đúng vậy.”
Kiều Tiểu Kiều lại hỏi thêm mấy vấn đề, đối với tổ chức Ngu Giả Chi Trác cũng có sự hiểu rõ ban đầu. Sau khi không còn hỏi được tin tức hữu dụng nào khác, nàng nói: “Ngươi dẫn đường đi, chúng ta muốn gặp người của Ngu Giả Chi Trác một lần.”
Pierre biến sắc, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ các ngươi là người trong dự ngôn?”
“Cái gì dự ngôn?” Kiều Tiểu Kiều hỏi. Pierre giống như ngâm tụng, lên tiếng trả lời: “Chính là ma quỷ khiến cho Ngu Giả vĩ đại rơi vào hắc ám vĩnh cửu, là ác nghiệt khiến tất cả giới vực sụp đổ. Các ngươi chắc chắn sẽ khiến cho trái đất, còn có Ngu Giả vĩ đại sáng tạo ra thế giới đi đến kết cục băng diệt. Rabelais mở ra.”
Dưới lòng đất bỗng nhiên vang lên tiếng reo rất lạ, chỉ thấy cự thạch đằng sau thần miếu biến thành một đống bùn nhão, lộ ra một cái hố sâu không thấy đáy. Dưới đáy hình như còn có con mắt đang mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận