Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2920: Tìm một người làm công cụ

Không bao lâu sau, bên trong mây đen cuồn cuộn lóe lên ánh sáng lôi đình. Tiếng vang ầm ầm chấn động toàn bộ Bồng Lai phúc địa đến lắc lư.
Tiếp theo, một cái bóng khổng lồ từ trong lôi đình xuyên ra ngoài, đập xuống quảng trường trước cung điện.
“Mau tản ra, dường như là thiên thạch vũ trụ.” Phương Hồ Quân lớn tiếng quát lớn với đệ tử Bồng Lai, còn mình thì dùng tốc độ cực nhanh né đi.
Liệt Hỏa trưởng lão tất nhiên không có khả năng đứng yên tại chỗ. Ông ta đã sớm thối lui đến một nơi an toàn.
Chỉ có Hỏa Cửu Linh bị trói trên đài cao, hoàn toàn không thể động đậy, không ai để ý đến sinh tử của nàng.
Bành.
Cái bóng khổng lồ nặng nề đánh xuống quảng trường, thiếu chút nữa đánh sụp cả hòn đảo nhỏ, ngay cả Bích Du Cung cũng bị chấn thành một vùng phế tích.
“A, nữ nhân kia đang làm gì vậy?” Trong khói đặc cuồn cuộn, một giọng nói có vẻ không vui vang lên: “Không đưa ta đến chỗ này một cách nhẹ nhàng, nhất định phải bắn ta xuống như đạn đạo mới được. Chờ ta trở về, ta nhất định phải đánh nàng ta một trận.”
Hỏa Cửu Linh ngạc nhiên phát hiện nàng không chết, nhưng sau khi nghe được giọng nói kia, ánh mắt của nàng hiện lên sự khó tin: “Là ngươi?”
“Là ta, thế nào?” Hạ Thiên phủi bụi trên người, quay đầu nhìn Hỏa Cửu Linh: “Tại sao ngươi lại bị người ta trói như vậy? Tiểu Tiên Giới chơi đùa một cách lộ liễu như vậy sao?”
“Chơi cái gì mà chơi.” Hỏa Cửu Linh không nói nổi: “Cũng bởi vì ngươi và tiểu cô nương kia, ta mới bị bọn họ cột vào nơi này, dự định dùng thiên lôi đánh ta thành kiếp tro.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Chuyện này liên quan gì đến ta và vợ Tiêm Tiêm chứ? Rõ ràng là vấn đề của ngươi mà.”
Hỏa Cửu Linh nói: “Nếu không phải các ngươi làm loạn lễ đính hôn của ta, đánh chết Nhạc Siêu Phàm, làm sao ta bị tiên giới xem là gian tế chứ?”
“Đó là vì bọn chúng ngu xuẩn, chẳng liên quan gì đến ta.”
“Bọn họ đích thật rất ngu xuẩn.” Hỏa Cửu Linh gật đầu, lập tức nhớ đến vấn đề mấu chốt: “Ngươi có thể thả ta xuống hay không? Ta không muốn cứ thế mà chết đi.”
Ban đầu, Hạ Thiên cũng lười quan tâm mấy chuyện nhảm này. Hắn chỉ muốn tìm Bồng Lai Vương xử lý ông ta, hấp thu năng lượng, sau đó tiếp tục lên trọng thiên bên trên. Nhưng bây giờ, hắn ngoại trừ Nghịch Thiên Bát Châm, những công pháp khác đều không thể dùng, ngay cả Băng Hỏa linh khí cũng giảm xuống mức thấp nhất, thật sự có chút nguy hiểm. Hắn cần tìm một người để làm công cụ.
Hạ Thiên nói: “Cứu ngươi thì được, nhưng về sau ngươi phải nghe lời ta.”
Hiện tại, Hỏa Cửu Linh chỉ muốn thoát thân, thuận tiện tìm một lời giải thích cho Phương Hồ Quân và Liệt Hỏa trưởng lão, nàng lập tức gật đầu: “Được, đừng nói nghe ngươi, cho dù về sau làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng không thành vấn đề.”
“Ta không cần trâu lẫn ngựa.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chỉ cần một người làm công cụ cho ta mà thôi.”
“Được, ta làm công cụ của ngươi, có thể thả ta xuống chưa?” Hỏa Cửu Linh nôn nóng: “Nhanh lên, nếu chậm trễ sẽ bị bọn họ phát hiện.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy ba bóng người lướt tới.
Một người trong đó chính là Liệt Hỏa trưởng lão. Ông ta nhìn thấy Hạ Thiên, hai mắt tỏa sáng, gằn giọng nói: “Hỏa Cửu Linh, ngươi và nam nhân này quả nhiên có gian tình. Nếu không, tại sao hắn lại liều chết đến đây cứu ngươi?”
Phương Hồ Quân đau lòng nhức óc, nói với Hỏa Cửu Linh: “Ngươi quả nhiên đã bán đứng tiên giới, chết cũng không hết tội.”
“Đầu óc các ngươi có bệnh, ta và nữ nhân này chẳng quen biết nhau, ta cũng chẳng phải đến đây để cứu nàng ta.” Hạ Thiên khoát tay, thuận miệng nói: “Ta đến tìm Bồng Lai Vương, ông ta đang ở đâu?”
Phương Hồ Quân lạnh lùng nói: “Lúc này ngươi muốn tìm Bồng Lai Vương để xin tha tội thì cũng muộn lắm rồi. Hơn nữa, ngươi không gặp được Bồng Lai Vương đâu.”
“Ai bảo ta tìm ông ta xin tha chứ?” Hạ Thiên lười nói nhảm: “Ta muốn bắt ông ta, các ngươi mau nói cho ta biết ông ta đang ở đâu? Nếu chậm trễ thời gian của ta, ta xử lý sạch hết tất cả các ngươi.”
“Xử lý Bồng Lai Vương? Liệt Hỏa trưởng lão nghe xong, không khỏi cất tiếng cười to: “Đúng là buồn cười. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Phương lão đệ, tiểu tử này làm nhục đại ca ngươi, ngươi còn có thể nhịn được hay sao?”
“Ta sẽ giết đôi cẩu nam nữ này.” Phương Hồ Quân thật sự nổi giận, đưa tay chộp một cái, siết chặt thanh trường kiếm quang hoa lẫm liệt chém về phía Hạ Thiên và Hỏa Cửu Linh: “Chết đi cho bổn quân.”
“A, ngươi mau thả ta xuống.” Hỏa Cửu Linh vội vàng nói: “Ta không muốn chết một cách uất ức như vậy.”
Hạ Thiên quay sang nhìn Hỏa Cửu Linh: “Vậy ngươi có muốn xử lý đám ngớ ngẩn này hay không?”
“Ta muốn thì làm được cái gì? Nếu ta có thực lực đó, ta đã làm từ lâu.” Hỏa Cửu Linh tức giận trả lời.
“Chút thực lực đó, ta tùy thời có thể giúp ngươi tăng lên.” Hạ Thiên khinh thường nói.
Hỏa Cửu Linh nhìn thấy thanh trường kiếm sắp sửa bổ xuống đỉnh đầu nàng và Hạ Thiên, lập tức nói: “Ngươi mau làm đi, điều kiện gì ta cũng đồng ý với ngươi. Ngươi mau cứu ta.”
“Ai cũng cứu không được các ngươi đâu. Nhất kiếm tứ đoạn, thủy sấm thiên hoa.” Phương Hồ Quân nhìn cũng chẳng muốn nhìn đôi cẩu nam nữ. Cho dù Hỏa Cửu Linh là cháu gái của ông ta, nhưng làm ô nhục thanh danh của Bồng Lai, chết cũng không có gì đáng tiếc.
Cả tòa đài cao trong nháy mắt bị chém thành ngàn vạn mảnh vỡ, vẩy ra như bọt nước
Bạn cần đăng nhập để bình luận