Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2994: Ngươi cũng là cặn bã nam

Hơn vạn người tiên giới vây xem đều nhìn ra được Từ Côn Luân có chút không chịu đựng nổi, nhưng bọn họ không còn chỗ nào có thể trông cậy vào.
Nếu Từ Côn Luân thất bại, Tiểu Tiên Giới xem như xong. Cho dù còn có những biện pháp khác, nhưng thời gian cũng không còn kịp. Thực lực bọn họ không cao, chỉ có thể ở một bên trợ uy.
Qua mười giây, tất cả các kinh mạch, khớp nối, thậm chí đan điền khí hải đều hứng chịu trọng thương, không chịu nổi nữa.
“Tiểu Tiên Giới xong rồi.”
Từ Côn Luân cảm thấy không ổn, chẳng những thần hồn không nhận ra mắt trận mà còn bị một luồng sức mạnh cổ quái cuốn lấy, lúc nào cũng có khả năng bị nuốt chửng.
Quả nhiên, Từ Côn Luân cảm giác mắt như tối sầm lại, oành một tiếng, trận pháp cuồng loạn, nhất thời trời đất sụp đổ.
“Không ổn rồi, mau cứu Từ chưởng môn ra. Nếu không, ông ấy sẽ bị trận pháp đè chết.”
“Cứu cái gì mà cứu. Ông ta thất bại rồi. Tiểu Tiên Giới xong rồi.”
“Tất cả mọi người sẽ chết, còn cứu cái gì.”
“Xong, xong rồi. Tâm huyết mấy ngàn năm, đại đạo tu tiên đã xong hết thật rồi.”
Mọi người đều buồn rầu, ủ rũ, thậm chí khóc đều than trời trách đất, không còn một chút phong phạm tu tiên giả.
“Đám hèn nhát các ngươi, cha ta liều mình cứu Tiểu Tiên Giới, các ngươi lại thấy chết không cứu.” Lúc này, mấy bóng người từ đằng xa bay đến, A Cửu dẫn đầu rơi xuống đất, mắng to hơn vạn tu tiên giả của tiên giới.
“Cứu thì có làm được gì, còn không phải sẽ chết sao?”
“Dù sao cũng phải chết, cần chi phải lãng phí thời gian.”
“Tiểu Tiên Giới sắp tiêu rồi, cứu cái rắm.”
“…”
A Cửu nghe được những lời này, tức đến mức phổi như muốn nổ tung, nhịn không được chửi ầm lên: “Các ngươi đúng là một đám phế vật. Khi cẩu Tiên đế vẫn còn, người nào cũng không dám lên tiếng. Bây giờ không còn Tiên đế, các ngươi ngay cả dũng khí tiến vào trận pháp cũng không có. Có người giúp các ngươi gánh lấy trách nhiệm này, các ngươi lại lãnh huyết vô cùng, đúng là không bằng heo chó.”
A Cửu giống như một cây gai nhọn đâm vào từng người, người nào cũng thẹn quá hóa giận.
“Ngươi chỉ là một người ở hạ giới, có tư cách gì mà chỉ trích chúng ta?”
“Đúng, nếu không phải tại các ngươi, làm sao tiên giới sụp đổ được?”
“Đúng đấy, các ngươi phá hủy tiên giới, lại còn trách ngược chúng ta.”
“Các đạo hữu, cho dù có chết, chúng ta cũng không thể tiện nghi cho đám người hạ giới này, giết chết nàng ta đi.”
“Tất cả người hạ giới đều đáng chết.”
Nhất thời, hơn vạn người xúc động phẫn nộ không thôi, chửi A Cửu rùm beng.
“Dám mắng nữ nhân của ta, tất cả đều muốn chết?” Hạ Thiên khó chịu trừng mắt: “Các ngươi giỏi nói thêm một câu nữa xem?”
Tất cả đều im lặng, bọn họ đều chứng kiến sự lợi hại của Hạ Thiên, Tiên đế rất có thể cũng là do hắn giết. Bọn họ không dám chọc tên điên này.
A Cửu khinh thường nói: “Quả nhiên chỉ biết lấn yếu sợ mạnh, tham sống sợ chết. Đám tu tiên giả các ngươi còn làm được cái gì.”
Đám người kia tức giận không thôi, đáng tiếc không ai dám mở miệng phản bác.
“Hạ Thiên, ngươi mau cứu ai đó đi.” A Cửu cũng lười mắng tiếp. Nói nhiều chỉ tổ lãng phí nước bọt mà thôi: “Đừng để ông ấy chết là được.”
Hạ Thiên mỉm cười, ra vẻ hồ đồ: “Cửu nha đầu, nàng nói ai đó là ai?”
“Ngươi đừng đánh trống lãng nữa, ngươi biết ta nói ai mà.” A Cửu trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
“Nhưng ta thật sự không biết nàng nói là ai mà.” Hạ Thiên ôm Bạch Tiêm Tiêm, làm ra vẻ không biết: “Chẳng lẽ nàng muốn ta cứu Huyền Dương Tiên Đế? Không thể nào, bởi vì ông ta đã hình hồn câu diệt, tất cả vết tích đều biến mất sạch sẽ.”
“Ngươi.” A Cửu biết Hạ Thiên đang giả bộ. Nàng hiểu tính tình của hắn, đành phải nhỏ giọng nói: “Chính là Từ Côn Luân, đừng để ông ấy chết, ta còn có chuyện muốn hỏi ông ấy.”
“Thì ra là cứu ông ta. Cửu nha đầu, sao nàng không nói sớm.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Bây giờ nàng nói thì đã muộn.”
A Cửu không khỏi biến sắc, quay người nhìn Từ Côn Luân trong đại trận: “Ông ấy đã chết? Ta không phải nói không thể để ông ấy chết sao? Ngươi có biết ta còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi ông ấy. Năm đó, tại sao ông ấy lại kết hôn với nương của ta? Vì sao lại vứt bỏ ta và nương? Còn nữa, vì sao…”
“Cửu nha đầu, nàng đừng kích động.” Hạ Thiên vội vàng khoát tay, ra hiệu A Cửu bình tĩnh lại: “Ta đâu có nói ông ta chết. Cho dù ông ta chết, chỉ cần hình hồn không bị câu diệt, ta cũng có thể cứu sống. Nàng đừng lo lắng.”
A Cửu lạnh lùng nói: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta lo lắng cho ông ta?”
“Hai con mắt ta đều nhìn thấy được.” Hạ Thiên mỉm cười, sau đó di chuyển Từ Côn Luân từ trong trận pháp ra: “Ta đã sớm châm cho ông ta một châm rồi, có thể đảm bảo ông ta không chết. Bằng không, khi ông ta vừa mới tiến vào, ông ta đã bị ép thành cặn bã.”
A Cửu không khỏi giải thích: “Ta không phải lo lắng mà là ta cảm thấy loại nam cặn bã như ông ta cứ thế mà chết đi thì quá tiện nghi cho ông ta rồi.”
“Cửu nha đầu, nàng nói đúng.” Hạ Thiên cũng không xoay quanh vấn đề này nữa, đứng bên cạnh A Cửu.
“Ngươi cũng là cặn bã nam.” A Cửu tức giận trừng Hạ Thiên.
Hạ Thiên lắc đầu, vẻ mặt thành thật: “Cửu nha đầu, nàng nói sai rồi, ta không phải cặn bã nam, mà là ấm nam, suất nam độc nhất vô nhị…”
“Các ngươi đừng nói chuyện lạc đề nữa, cứu Tiểu Tiên Giới trước rồi hãy nói.” Bạch Tiêm Tiêm lên tiếng.
A Cửu lấy lại tinh thần, nhìn thấy Thiên Ngoại Thiên đã sập hơn nửa bên, nàng hơi luống cuống: “Hạ Thiên, ngươi cứu Tiểu Tiên Giới trước rồi nói.”
“Việc nhỏ mà thôi.” Hạ Thiên mỉm cười, giữa ngón tay lộ ra Định Hải Thần Châm đâm tới Tứ Tượng Thần Quang Trận.
Bành.
Một châm này trực tiếp dẫn nỗ Tứ Tượng Thần Quang Trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận