Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2479: Quỷ dị

Không lâu sau, Ứng Hiểu Nguyệt nhảy ra khỏi hồ, trở lại nhà trúc, trợn mắt nhìn người sau mành trúc.
Người sau mành trúc lạnh nhạt nói: "Đồ của ngươi thì sẽ là của ngươi, cứ việc chờ, xuất khẩu cuồng ngôn với ta làm gì, ngươi có thực lực đó ư?"
Ứng Hiểu Nguyệt vừa định nguỵ biện vài lời, nhưng nhớ tới thực lực kinh khủng của âm Hậu, cũng tỉnh ngộ ra vừa nãy mình có hơi đắc ý vênh váo.
"Không sao." Người sau mành trúc kia cười nhạt, tiếp theo giơ tay về phía Ứng Hiểu Nguyệt, "Ngươi lại đây, có vài thứ cho ngươi."
Ứng Hiểu Nguyệt nghe nói như thế, không khỏi ánh mắt sáng lên, đại khái đoán được âm Hậu sẽ cho nàng món đồ gì, thần sắc trên mặt mừng rỡ không giấu được: "Đa tạ âm Hậu, ngày sau lại có sai khiến gì, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực."
Dứt lời, Ứng Hiểu Nguyệt bước nhẹ trước di chuyển, vén lên mành trúc, chậm rãi đi tới bóng người đó.
"Biết đây là cái gì chứ?" Người kia không thấy rõ khuôn mặt, chỉ là vươn tay về phía Ứng Hiểu Nguyệt. Đó là một bàn tay cực kỳ mảnh mai và xinh đẹp, cân xứng, mềm mại thướt tha, mặc dù Ứng Hiểu Nguyệt là con gái, nhưng thấy bàn tay này cũng không khỏi cảm thấy có chút động lòng.
Ánh mắt của Ứng Hiểu Nguyệt cũng bị hấp dẫn bởi bàn tay đó, cả buổi trời không nói gì.
"Khụ." Người nọ hơi bất mãn, ho nhẹ một tiếng, bàn tay khẽ xòe, lộ ra đồ vật trong lòng bàn tay, lại hỏi: "Ngươi thấy qua vật này chưa?"
"Một cây ngân châm?" Lúc này, Ứng Hiểu Nguyệt mới nhìn đến đồ vật trong lòng bàn tay, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu muốn nhìn khuôn mặt và biểu cảm của âm Hậu, nhưng lại phát hiện mình không ngóc đầu lên được.
"Thấy qua chưa?" Người nọ hỏi tiếp.
Ứng Hiểu Nguyệt không biết ý của âm Hậu là gì, có chút chần chờ, nói: "Thuở nhỏ ta cũng học y, đương nhiên là thấy qua ngân châm."
"Được." Tay nhỏ của người kia hơi động, bắn ngân châm vào trong Ứng Hiểu Nguyệt, chìm vào trong cổ của nàng, "Đó là phần thưởng cho ngươi."
Ứng Hiểu Nguyệt hoàn toàn không ngờ rằng âm Hậu lại ra tay với nàng lần nữa, nhất thời không kịp chuẩn bị, sờ sờ cái cổ, kinh ngạc không hiểu, hỏi: "Tại, tại sao?"
"Thứ ngươi muốn, nằm trong cây châm đó." Người nọ lạnh nhạt nói: "Cho ngươi một phút, có thể cảm ngộ được bao nhiêu, thì phụ thuộc vào chính ngươi. Đương nhiên, nếu như ngươi chìm đắm trong đó không ra được, đó cũng là số mệnh của ngươi."
Ứng Hiểu Nguyệt há miệng, còn muốn nói điều gì, chỉ là ý thức dần dần mơ hồ, như là chìm vào một vực sâu, không cách nào thoát khỏi nó, ngàn vạn con sóng màu đen trong nháy mắt bao trùm suy nghĩ của nàng.
Y Tiểu Âm ở ngoài mành trúc, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, chẳng hề làm gì cả.
"Không bỏ trốn à?" Ngữ khí của người sau mành trúc vẫn lành lạnh như cũ, lạnh như băng: "Ngươi không sợ rơi vào kết quả giống như nàng hả?"
Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: "Trốn cũng vô dụng, còn nữa, ta vốn là đến tìm âm Hậu, vì sao phải trốn."
"Thế bây giờ ta đang ở đây, ngươi đã gặp được ta." Người sau mành trúc lạnh giọng nói: "Ngươi muốn gì?"
"Đương nhiên là giết âm Hậu." Con mắt của Y Tiểu Âm thẳng tắp nhìn mành trúc, tựa hồ là muốn nhìn thấu khuôn mặt của người sau mành trúc: "Vừa để giải thoát ta, vừa để tộc nhân của Huyền âm tộc từ đó mà biển rộng trời xanh."
Người sau mành trúc cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Huyền âm tộc vốn là do ta sáng tạo, vì ta mà sinh, nếu không có ta, bọn họ có thể sống tiếp sao? Quả thực là chuyện cười, một đám vong ân phụ nghĩa, cũng là lúc cho bọn chúng một bài học."
Trong con ngươi xinh đẹp của Y Tiểu Âm hiện lên vẻ tức giận: "Cái mà ngươi gọi là giáo huấn, chính là muốn vứt bỏ bọn họ, để bọn họ chìm vào đáy biển cùng đảo Sương Nguyệt đó ư?"
"Ha ha." Người sau mành trúc kia cười khẽ vài tiếng, "Ta sắp đi Tiểu Tiên Giới, nơi đó có thiên địa rộng lớn hơn, cũng có người có tư chất tốt hơn. Chỉ cần ta còn sống, Huyền âm tộc có thể vĩnh viễn trường tồn, còn đám người trên trên đảo hiện nay đã không còn là tộc nhân của Huyền âm tộc."
"Dùng xong là vứt, đúng là rất phù hợp với tác phong của ngươi." Y Tiểu Âm lạnh lùng nói: "Lẽ nào ngươi thật không có tí xíu tình cảm con người trong đó sao?"
Người sau mành trúc cười nói: "Muốn truy cầu đại đạo vô thượng, hiển nhiên phải vứt bỏ thất tình lục dục. Mục tiêu của ta là thành Tiên, thì sao có thể dính dáng đến cảm xúc của một con người nhỏ bé?"
"E là ngươi hiểu sai rồi." Y Tiểu Âm không khách khí liền phản bác, "Ta xưa giờ đều nghe nói Tiên Phật nhân từ, thương xót thương sinh, còn về quan điểm vứt bỏ thất tình lục dục, chỉ có tu sĩ thấp kém mới tán đồng điều đó, tu tiên giả chân chính há có thể đình trệ tu vi chỉ vì cái gọi là ràng buộc tình cảm."
"Nói hay lắm." Người sau mành trúc kia không khỏi vỗ tay, cười nói: "Đáng tiếc, ngươi nói nhiều như vậy, cũng không thay đổi được vận mệnh của mình."
Y Tiểu Âm nói: "Có thể thay đổi hay không, không liên quan đến vận mệnh, mà là liên quan đến thực lực."
"Được." Người sau mành trúc dường như rất hài lòng câu trả lời của Y Tiểu m, bỗng dưng thân ảnh khẽ động, trong nháy mắt xuất hiện ở sau lưng Y Tiểu m, "Vậy liền để ta xem thử thực lực của ngươi như thế nào."
Y Tiểu Âm sợ hãi cả kinh, tốc độ của đối phương thực sự là siêu việt lẽ thường, vừa nãy nàng hoàn toàn không kịp phản ứng.
Tuy nói trong lòng ngạc nhiên không thôi, nhưng mà trên mặt Y Tiểu Âm cũng có biểu hiện khác thường nào, trở tay liền nhắm thẳng đến yết hầu của đối phương.
Chỉ là đòn đánh này chỉ trúng không khí.
Y Tiểu Âm quay đầu nhìn lại, quả nhiên đã không có bóng dáng của người đó.
Thậm chí bên trong nhà trúc trừ nàng và Ứng Hiểu Nguyệt ra, đã không có khí tức của người thứ ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận