Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2226. Không ai có khả năng giả mạo được ta

Trên Địa Cầu, nhà họ Triệu.
Đối với Nghịch Thiên Bát Châm, Hạ Thiên vẫn là không tìm được manh mối gì, ngược lại ngủ được một giấc ngon lành.
Khi tỉnh lại đã là buổi sáng ba ngày sau.
Lúc này, Triệu Thanh Thanh đang ăn cơm cùng với con gái nuôi mà nàng mới thu nhận.
“Sư phụ, cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh rồi." Triệu Thanh Thanh nhìn thấy Hạ Thiên đi ra khỏi phòng, kinh ngạc nói: “Ba ngày nay ta đã gọi ngươi rất nhiều lần, nhưng mà ngươi không có phản ứng gì, ta còn tưởng rằng ngươi đã ngủ đông rồi đấy!"
Tửu Nhi ngồi bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Dì nhỏ Thanh Thanh, bây giờ đang là mùa hè."
“Ta biết là mùa hè mà." Triệu Thanh Thanh xấu hổ khẽ cười, quay đầu nhìn Hạ Thiên nói: “Sư phụ, ngươi có đói bụng không? Ta phân phó phòng bếp chuẩn bị thêm thức ăn cho ngươi."
Hạ Thiên ngồi xuống ghế, liếc nhìn Tửu Nhi một cái: “Tiểu cô nương, sao ngươi vẫn còn ở đây?"
“Vì sao ta không thể ở đây chứ?” Tửu Nhi trừng mắt với Hạ Thiên, nâng cằm lên cao, “Bây giờ dì nhỏ Thanh Thanh là mẹ mới của ta, đương nhiên là ta phải ở đây rồi."
“Ba ngày trước ta đã nhận nàng ấy làm con gái nuôi, sư phụ, ngươi sẽ không để ý chứ?” Triệu Thanh Thanh có chút bận tâm, không khỏi giải thích: “Mặc dù nàng là con gái của ngươi và nữ nhân kia, nhưng nữ nhân kia vẫn luôn có thành kiến với sư phụ, ta vẫn cảm thấy không nên giao Tửu Nhi cho nàng ta nuôi nấng thì tốt hơn."
Hạ Thiên có chút cạn lời nhìn thoáng qua Tửu Nhi, sau đó nói với Triệu Thanh Thanh: “Nàng không phải là con gái của ta, ta và tiểu cô nương này căn bản không quen biết nhau, là nàng mặt dày vẫn luôn đi theo ta tới đây."
“Hả? Sư phụ, nàng thật sự không phải là con gái của ngươi sao?” Triệu Thanh Thanh ngây ngẩn cả người, náo loạn một lúc lâu hóa ra là do chính mình hiểu lầm, “Vậy nàng là con gái của ai?"
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không quan tâm nàng là con gái của ai, dù sao không phải là của ta."
“Nè, đại bại hoại, ngươi nói như vậy cũng quá không giảng đạo nghĩa rồi." Tửu Nhi bất mãn nói: “Ta vốn dĩ sống rất tốt, là do ngươi đột nhiên xuất hiện làm ta sợ, còn đánh đuổi mẹ ta chạy mất. Nếu ta không đi theo ngươi, chẳng phải là sẽ chết đói sao?"
“Ta và ngươi lại không quen biết, có đạo nghĩa gì để nói chứ?” Hạ Thiên lười biếng nói, “Lại nói nữ nhân kia căn bản không phải mẹ ngươi, hơn nữa ngươi cũng sẽ không chết đói."
Ánh mắt Tửu Nhi lóe lên một cái, nàng bĩu môi, lập tức nhào vào trong ngực Triệu Thanh Thanh, khóc nói: “Hu hu, dì nhỏ Thanh Thanh, đại bại hoại không cần ta, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đuổi ta đi khỏi đây sao?”
“Yên tâm, dì nhỏ sẽ không đuổi ngươi đi." Mặc dù Triệu Thanh Thanh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn phản ứng của Hạ Thiên cũng không giống như là chán ghét đứa bé này. Lại nói, Tửu Nhi đúng là rất đáng yêu, dáng vẻ nhìn thấy mà thương, ở chung ba ngày nàng cũng có chút tình cảm với con bé.
Hạ Thiên tiếp tục đâm chọc: “Đừng giả bộ nữa, ngươi khóc không có nước mắt."
“Nè, đại bại hoại, ngươi có ý gì hả?” Hai mắt Tửu Nhi trợn tròn, “Nhất định phải vạch mặt ta làm gì, ta chọc ngươi sao?"
“Ngay từ đầu là do ngươi đến chọc ta." Hạ Thiên gật đầu, “Nếu không phải ngươi làm ầm ĩ không cho ta ngủ thì còn lâu ta mới để ý ngươi."
“Ngươi là người lớn mà lại tính toán chi li với một đứa bé như ta!” Tửu Nhi tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ lên, chỉ trích: “Lại nói, rõ ràng là ngươi gọi điện thoại làm ta sợ, ta chỉ là trả thù một chút thôi. Ai biết tên đại bại hoại ngươi thật sự tìm tới cửa, còn đuổi đánh mẹ ta chạy mất…"
Triệu Thanh Thanh lắng nghe cuộc đối thoại của Hạ Thiên và Tửu Nhi, luôn cảm giác trong đó có cố sự gì đó, không khỏi hỏi: “Sư phụ, các ngươi… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
“Như những gì con bé đã nói." Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
“Ta không dám nói, sợ dì nhỏ Thanh Thanh không quan tâm ta." Tửu Nhi cúi đầu xuống, khóc thút thít, “Ta biết dì nhỏ hiểu lầm quan hệ giữa ta và đại bại hoại, nhưng mà ta thật sự sợ hãi sau khi ngươi biết sự thật thì sẽ chán ghét ta. Ta đã không có mẹ, cũng không có nhà để trở về nữa rồi."
Triệu Thanh Thanh xoa đầu nàng: “Không sao, đừng sợ, sau này nơi này chính là nhà của ngươi."
Ăn cơm xong, Triệu Hiểu Trác mang theo Viên Thế Hoàng tìm tới cửa, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng riêng với Hạ Thiên.
“Được thôi, các ngươi cứ thương lượng đi." Triệu Thanh Thanh cũng không để ý mình bị bài xích ra ngoài, nàng nắm tay Tửu Nhi, chủ động nói: “Ta mang Tửu Nhi ra ngoài dạo chơi, thuận tiện lại mua chút quần áo gì đó."
Hạ Thiên đi theo hai người Triệu Hiểu Trác tới một gian phòng an tĩnh, lười biếng nói: “Có chuyện gì thì nói nhanh một chút đi."
“Ngươi nói đi." Triệu Hiểu Trác liếc nhìn Viên Thế Hoàng một cái, gật đầu nói.
Viên Thế Hoàng ho hai tiếng, nói: “Mấy ngày nay ta và Hiểu Trác đầu tiên là rửa sạch gian tế bên trong hai nhà, đồng thời liên thủ dọn dẹp tất cả cứ điểm của nhà họ Viên ẩn giấu. Sau đó cả hai có được thu hoạch ngoài ý muốn, trong đó có rất nhiều bí mật liên quan tới nhà họ Viên che giấu, hôm nay hai ta đến đây muốn xin chỉ thị của ngươi nên xử lý như thế nào."
“Ta không có hứng thú với bất cứ bí mật gì, các ngươi muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó, không liên quan gì tới ta cả." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, vẻ mặt không sao cả.
“Thật ra chuyện này có một chút liên quan tới ngươi đấy." Trước đó, Viên Thế Hoàng rất ít tiếp xúc với Hạ Thiên, cho nên còn chưa thích ứng được tính khí của hắn, sắc mặt không khỏi có chút lúng túng, “Nhà họ Viên đã bí mật tiến hành nghiên cứu về ngươi từ rất sớm, nhưng bọn hắn không dám đến gần ngươi. Chỉ góp nhặt những người hoặc là thi thể đã từng đối chiến với ngươi, tiếp đó thu thập số liệu từ trên người bọn hắn, thậm chí còn tạo ra vài cái mô hình giống ngươi."
Triệu Hiểu Trác tiếp lời: “Nó giống như là phục chế ra bản sao của ta vậy.”
“Trên thế giới này không ai có khả năng giả mạo được ta." Hạ Thiên bĩu môi, “Phục chế thì càng không có khả năng, cho dù bọn hắn có nghiên cứu thêm mấy trăm năm nữa thì cũng sẽ không có kết quả gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận