Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1872. Theo đuôi

“Thật ra cũng không có gì, ta gần đây vẫn luôn ở Vọng Cảng, ông nội ta cũng đang ở đây, sau khi Hồ Gia Vĩ lại mất tích, rất nhiều người lại chạy tới tìm ta, thậm chí còn quấy rầy ông nội ta, đây cũng không phải là điểm mấu chốt nhất, quan trọng nhất chính là, hiện tại không biết lại có chuyện gì, đủ loại nam nhân đều chạy tới quấy rối ta.” Ninh Nhụy Nhụy có chút bất đắc dĩ: “Hình như lúc trước bọn hắn cho rằng ta có quan hệ gì đó với Hồ Gia Vĩ, bây giờ cảm thấy ta mới thật sự vô chủ đi.”
Ngừng một chút, Ninh Nhụy Nhụy tiếp tục nói: “Càng vô lý hơn chính là, bắt đầu có người truyền bá lung tung chuyện giữa ta và Hồ Gia Vĩ, sau đó Thuần Thuần chạy tới, nói có chủ ý giúp ta giải quyết mấy phiền phức đấy, ta cũng không ngờ, cách giải quyết của nàng ấy là bảo ta giả vờ thích con gái.”
“Nhụy Nhụy tỷ, đây rõ ràng là một cách hay mà.” Thạch Thuần ở bên cạnh xen vào một câu.
“Cách này theo lý mà nói cũng không tồi... Thuần Thuần chết tiệt bỏ tay ngươi ra, sao ngươi giống nữ lưu manh vậy!” Ninh Nhụy Nhụy có chút khó chịu, nàng bắt đầu nghi ngờ nha đầu đó thật sự thích con gái, cả ngày không có chuyện gì lại chạy tới chiếm tiện nghi của nàng, đặc biệt là đôi chân dài của nàng, thường thường sẽ bị nha đầu này tập kích.
“Tiểu muội chân dài, cô đừng lo lắng, Thuần Thuần chỉ ước muốn có một đôi chân đẹp như cô thôi.” Lúc này, Hạ Thiên nói một câu.
“Đúng đó đúng đó, vả lại Nhụy Nhụy tỷ, cho dù ta có thích con gái cũng không có gì, ngươi tiện nghi cho anh rể còn chẳng thà tiện nghi cho ta, ta chắc chắn sẽ một lòng một dạ với ngươi, sẽ không ra ngoài làm loạn.” Thạch Thuần lại ở bên kia cười hì hì nói.
“Thuần Thuần ngươi thật sự muốn ăn đòn rồi.” Bây giờ, Hạ Thiên thật sự rất không vui.
“Anh rể ngươi tới đánh ta đi, đáng tiếc ngươi không đánh được, cho dù ngươi đánh được, ta cũng không sợ đâu.” Thạch Thuần nha đầu kia vẫn rất kiêu ngạo, có thể nói là không kiêng nể gì cả.
“Thuần Thuần ngươi chờ đó cho ta, lần sau gặp được ngươi, ta sẽ đâm cho ngươi mấy châm, để ngươi ba ngày không thể nói chuyện.” Hạ Thiên bất mãn nói.
“A, nguy rồi, Nhụy Nhụy tỷ, chúng ta nhanh chạy đi.” Vào lúc này, Thạch Thuần hình như thật sự sợ rồi.
Nàng không sợ bị đánh, dù sao anh rể háo sắc nhà nàng sẽ không nỡ đánh nàng mạnh tay, nhưng không cho nàng nói chuyện, như vậy khá phiền, ba ngày không nói lời nào, nàng có thể sẽ nghẹn chết mất.
“Nhụy Nhụy, nếu ngươi không có việc gì thì ít ra ngoài đi, ngoài ra, gần đây có thể không an toàn lắm, nếu các ngươi gặp phải chuyện gì không giải quyết được nhớ gọi điện thoại cho ta càng sớm càng tốt.” Y Tiểu Âm nói tới đây, hơi dừng một chút: “Hoặc gọi điện thoại cho Hạ Thiên.”
“Biết rồi, Y Y tỷ.” Ninh Nhụy Nhụy đáp lại.
“Tiểu muội chân dài cô có nhớ ta không...” Hạ Thiên mới nói ra lời đấy, thì phát hiện điện thoại đã bị cúp mất rồi.
Ừm, Y Tiểu Âm đã cúp máy.
Mà sau khi cúp máy, Y Tiểu Âm tiện tay ném di động đi.
Đương nhiên, di động cũng không rơi xuống đất, Hạ Thiên vẫy tay một cái, di động đã bay vào tay hắn.
“Vợ Y Y, hình như nàng lại ghen rồi.” Hạ Thiên cười hì hì.
“Đi xuống.” Y Tiểu Âm nhìn Hạ Thiên, giọng nói bình tĩnh, nhưng hiện giờ, giọng điệu của nàng rõ ràng khác mọi khi, không còn điềm tĩnh nữa, mà là một sự lạnh lùng từ trong xương tủy.
Lần này, hình như nàng thật sự đã tức giận rồi.
Ừm, Hạ Thiên thật sự đi xuống.
Nhưng đi xuống không phải một mình hắn, hắn cũng ôm Y Tiểu Âm từ trên giường xuống.
“Vợ Y Y, sắp chuẩn bị ăn cơm rồi.” Dáng vẻ của Hạ Thiên rất nghiêm túc, đặt Y Tiểu Âm xuống bên cạnh bàn ăn trong phòng.
Y Tiểu Âm trừng mắt nhìn Hạ Thiên, đôi mắt đẹp có chút lạnh lùng, nhưng lại không nói gì nữa.
Ba giây sau, chuông cửa vang lên, nhân viên phục vụ đưa cơm tới.
Bữa trưa phong phú và tinh xảo, có rất nhiều loại, có thể thấy thật ra Y Tiểu Âm bình thường rất chú trọng việc ăn uống, không biết có phải tâm trạng hiện giờ của Y Tiểu Âm không tốt lắm hay không mà nàng thậm chí còn gọi một chai rượu vang đỏ.
Ừm, cuối cùng, Y Tiểu Âm vẫn một mình uống hết chai rượu đó.
Khiến cho Hạ Thiên thất vọng chính là, nàng không hề có dấu hiệu say rượu chút nào, nhưng thật ra nghĩ lại cũng bình thường, nếu người tu tiên không muốn uống say thì bình thường sẽ không say.
“Ta đến bệnh viện, ngươi không cần đi theo ta.” Sau bữa trưa, Y Tiểu Âm đã đứng lên: “Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày ta sẽ đến bệnh viện đi làm, nếu ban ngày ngươi muốn đi theo ta, vậy buổi tối ta sẽ ở lại bệnh viện, nếu ban ngày ngươi không đi theo ta, buổi tối ta sẽ trở về khách sạn.”
“Vợ Y Y, vì sao nàng lại thích đi làm như vậy chứ?” Hạ Thiên có chút khó hiểu.
“Không cần ngươi quan tâm, tóm lại ta đi làm đây.” Y Tiểu Âm nói xong rồi đi ra ngoài.
Sau lưng, truyền đến giọng nói của Hạ Thiên: “Vợ Y Y, vậy ta chờ nàng trở về.”
Hạ Thiên cũng không muốn theo Y Tiểu Âm đến bệnh viện, từ trước tới nay hắn đều không thích bệnh viện cho lắm, ngoại trừ trong bệnh viện có vợ hắn, hắn cảm thấy vẫn nên để vợ Y Y buổi tối quay về khách sạn với hắn thì tốt hơn, về phần ban ngày, hắn có thể đi tìm chút chuyện khác chơi.
Ừm, chẳng hạn như tìm vợ Tiểu Y Y cũng được.
Nếu Bối Bối nha đầu kia bằng lòng ra ngoài với hắn, vậy thì càng tốt hơn.
Có đôi khi mọi chuyện thật sự rất trùng hợp, không phải là Hạ Thiên vừa mới nghĩ tới vợ Tiểu Y Y của hắn sao, lập tức đã nhận được cuộc gọi từ Lam Y Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận