Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2833: Chỉ nói đến việc giả ngu, các ngươi đúng là có chút thực lực!

“Các ngươi dựa vào cái gì mà bắt chúng ta? Các ngươi mau thả chúng ta ra ngoài.”
“Ta là đại minh tinh. Một phút của ta đến mấy trăm vạn, các ngươi có trả nổi hay không?”
“Chúng ta có đến hơn ngàn vạn fan hâm mộ, các ngươi bắt chúng ta, các ngươi có biết hậu quả gì hay không?”
“Các ngươi có tin ta sẽ đăng weibo tố cáo các ngươi không?”
“…”
“Hai ả yêu quái này ồn ào quá.” Hạ Thiên nghe hai nữ nhân líu ríu suốt, có chút khó chịu.
Lời này quả thật đã chọc vào chỗ đau của hai nữ nhân, khiến bọn họ lại càng hung hơn:
“Ngươi mắng ai là yêu quái đấy? Ta là mỹ nữ tuyệt thế ngàn năm khó gặp mà báo chí đã bình chọn.” Lương tiểu hoa đán tức giận đến cả người như muốn biến hình, thiếu chút nữa không nhảy lên cào cấu Hạ Thiên.
“Luận trình độ xấu, ngươi xác thực ngàn năm khó gặp.” Hạ Thiên gật đầu, cười nói.
Thang tiểu hoa đáng cũng tức giận khó bình, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Ngươi mới xấu đấy. Ta xếp hạng thứ chín trong một trăm mỹ nữ cổ trang đẹp nhất năm nay, có hơn tám trăm ngàn người bỏ phiếu cho ta.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Có nhiều người bị mù mắt như vậy sao?”
“Ngươi!” Hai tiểu hoa đán tức đến muốn nghẹn họng.
“Sư phụ, ngươi tức giận với bọn họ làm gì?” Triệu Thanh Thanh cảm thấy có chút buồn cười, khoát tay với cấp dưới: “Các ngươi mau dẫn bọn họ đi lấy lời khai. Khi nào trời sáng, các ngươi thả bọn họ ra.”
“Ngươi dựa vào cái gì mà dám tạm giam chúng ta?”
“Ta muốn truyền thông vạch trần các ngươi, các ngươi chờ đó cho ta.”
Thành viên Thiên Đạo tổ không muốn nghe hai nữ nhân này ồn ào ở đây nữa, trực tiếp mang hai người đi.
Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại Kim đại thiếu, Mã lão bản, Quản Thiên Tiếu và tiểu thịt tương Cao Diệu Dương.
“Ta không tách người ra để hỏi, ai muốn khai gì thì khai. Không muốn khai, ta cũng không miễn cưỡng.” Triệu Thanh Thanh ngồi đối diện bốn người, biểu hiện lười biếng: “Ta chỉ cho các ngươi mười phút.”
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Không thì để ta đâm cho bọn họ một châm, khi đó chúng ta tốn chưa đầy một phút.”
“Sư phụ, mấy loại tôm tép này không đáng cho ngươi ra tay.” Triệu Thanh Thanh mỉm cười nói: “Vẫn nên để ta đấu pháp với bọn họ trước.”
Hạ Thiên từ chối cho ý kiến về vấn đề này. Nếu Triệu Thanh Thanh muốn chơi, hắn bồi nàng chơi vậy.
Quản Thiên Tiếu vẫn thái độ không biết gì, mờ mịt hỏi: “Triệu tiểu thư, đến bây giờ chúng ta còn chưa biết ngươi là ai, cũng không biết vì sao ngươi lại bắt chúng ta? Ngươi bảo chúng ta khai ra cái gì?”
Mã lão bản cũng nhìn Triệu Thanh Thanh, lắc đầu nói: “Triệu tiểu thư, ngươi vô duyên vô cớ bắt chúng ta đến đây, ngươi có biết rõ hậu quả như thế nào không?”
Kim đại thiếu cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Triệu Thanh Thanh: “Ta cũng muốn biết ngươi có thể tạm giam chúng ta bao lâu. Ngươi có tin hay không, chưa đầy một giờ, ngươi phải quỳ xuống cầu chúng ta ra ngoài.”
“Không tin.” Hạ Thiên nhếch miệng.
“Hừ, vậy người cứ chờ ở đó mà xem.” Gương mặt Kim đại thiếu chỉ toàn là sự khinh thường, không hề có ý hợp tác.
“Không nói những cái khác, chỉ nói đến việc giả ngu, các ngươi đúng là có chút thực lực.” Triệu Thanh Thanh cười khẽ: “Được, ta cứ xem như các ngươi không biết vậy. Nơi này là Thiên Đạo tổ, còn ta là Phó tổ tưởng Thiên Đạo tổ Triệu Thanh Thanh. Hắn là Tổ trưởng Hạ Thiên. Thế lực phía sau các ngươi là gì, các ngươi cứ đánh tiếng về, xem có tác dụng hay không.”
Bình thường, Thiên Đạo tổ trong mắt người kinh thành chẳng khác nào Cẩm Y Vệ, chẳng những uy danh hiển hách, hơn nữa còn có hiệu quả khiến trẻ em khóc dạ đề trong đêm phải ngừng khóc.
“Cái gì, Thiên Đạo tổ?” Quản Thiên Tiếu quả nhiên bị hù, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt: “Không thể nào? Ta chỉ giúp đỡ bọn họ sản xuất đồ ăn vặt, cho dù vấn đề an toàn thực phẩm có không ít, nhưng cùng lắm cũng chỉ là phạm pháp, làm sao đến mức kinh động Thiên Đạo tổ?”
Triệu Thanh Thanh vẫn duy trì nụ cười hiền hòa: “Hiện tại đã kinh động rồi đấy. Trước đó ta cũng đã nói, mấy thứ đồ ăn vặt mà công ty ngươi sản xuất có độc, độc tính còn rất lớn, rất nguy hại đến trẻ nhỏ, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.”
“Kim đại thiếu, Mã lão bản, không phải các ngươi nói công thức đã trải qua kiểm nghiệm, không có bất cứ vấn đề gì sao?” Quản Thiên Tiếu quay lại chất vất Kim đại thiếu và Mã lão bản.
“Thật sự là nó không có vấn đề, ngươi chỉ nghe nàng ta nói hươu nói vượn thôi.” Mã lão bản trừng mắt nhìn Quản Thiên Tiếu, có chút cảnh cáo: “Hơn nữa, có nguy hại thì như thế nào, chúng ta có bán công khai ra ngoài đâu, là ngươi lén lút đưa cho mấy đứa nhỏ ăn, liên quan gì đến chúng ta.”
Quản Thiên Tiếu không nghĩ đến Mã lão bản lại cắn ngược hắn ta một cái, vội la lên: “Mã lão bản, lời này của ngươi là có ý gì? Các ngươi rõ ràng bảo ta tìm người thí nghiệm hương vị, còn nói là muốn điều tra nghiên cứu trước…”
“Mẹ kiếp.” Kim đại thiếu một cước đá Quản Thiên Tiếu ngã lăn xuống đất, sau đó không kiên nhẫn nói với Triệu Thanh Thanh: “Chúng ta cái gì cũng không biết, cũng chẳng có cái gì để nói, ngươi đừng uổng phí tâm cơ nữa.”
“Thật ra ta cảm thấy rất khó hiểu.” Triệu Thanh Thanh nghi hoặc hỏi: “Chuyện này trước mắt còn chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng, cho dù ta muốn truy cứu các ngươi, cũng không để các ngươi phải trả cái giá quá lớn. Nhưng các ngươi lại không phối hợp, chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi. Chẳng lẽ bên trong còn có bí mật nào khác không thể nói cho người biết?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận