Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2141. Ai qua được một chiêu dưới tay ta, người đó làm trưởng môn

“Lô trưởng lão, thời gian của ta rất quý giá, ta không rảnh ở đây nghe ngươi thao thao bất tuyệt.” Tống Ngọc Mị trực tiếp cắt ngang lời nói nhảm của Lô trưởng lão: “Chỉ đến gặt mặt chào hỏi thôi sao, đừng vòng vo nữa.”
“Cũng tốt!” Lão giả mặc áo bào trắng im lặng đánh giá Tống Ngọc Mị vài lần, sau đó lại nhìn đám đệ tử Nhật Tông sau lưng một chút: “Vậy lão tử nói thẳng, mời ngươi giao trả lại chức chưởng môn cho Nhật Tông ta.”
Tống Ngọc Mị nghe thấy thế thì không khỏi buồn cười: “Lô trưởng lão có biết mình đang nói gì không?”
“Tất nhiên là biết rồi.” Lão giả mặc áo bào trắng tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên, chỉ vào Tống Ngọc Mị nói: “Chức chưởng môn vốn là do Nhật Tông của ta truyền thừa từ đời này sang đời khác. Hơn nữa trên đời này nào có đạo lý tẫn kê ti thần.” (ý nói việc của đàn ông mà đàn bà làm thay)
“Nếu như ta không nhìn nhầm thì Minh Ngọc tiên tôn, người đã sáng lập ra Nhật Nguyệt tiên môn ngàn năm trước chính là một nữ tử.” Tống Ngọc Mị gõ lên đống tài liệu đang đặt trên bàn, cười nhạo nói: “Hơn nữa lúc đầu còn không có Nhật Tông gì đó, về sau chỉ là một trọng những môn phái nhỏ thừa dịp Minh Ngọc tiên tôn ngã xuống mà lặng lẽ đoạt quyền, lúc này mới có…”
“Đánh rắm!” Lão giả mặc áo bào trắng kích động không thôi, sắc mặt đỏ bừng lên, giận dữ hét: “Tống Ngọc Mị, ngươi đừng có chuyển sang chủ đề khác, lão phu chỉ hỏi ngươi một câu thôi, ngươi có giao hay không?”
Đám đề tử Nhật Tông đi theo sau hắn lập tức la ầm lên: “Giao ra chức chưởng môn, khôi phục lại thần uy của Nhật Tông ta!”
“Chỉ bằng các ngươi?” Tống Ngọc Mị chậm rãi đứng dậy, ánh mắt vô cùng bình tĩnh: “Cũng xứng sao?”
“Nếu đã như thế thì đừng trách lão phu.” Lão giả mặc áo bào trắng đột nhiên rống lên, dùng truyền âm chi thuật truyền ra toàn bộ tổng đàn Nguyệt Tông để mọi người đều có thể nghe thấy giọng nói của hắn: “Chắc là mọi người vẫn còn nhớ chuyện đã xảy ra mười hai năm trước, khi đó Vấn Thiên Quân bất ngờ giết đến tận cửa, gần như giết hết các đệ tử chân truyền, ngay cả chưởng môn cũng bị trọng thương không chữa trị được. Trước lúc lâm chung, chưởng môn đã giao phó Nhật Nguyệt tiên môn cho Vu lão phu, ra tới cửa, đệ tử Trấn Xuyên gần như đã chết, ngay cả đầu cũng bị thương nặng. Trong mười hai năm qua, lão phu vẫn luôn khổ tâm quản lý Tài Sử tiên môn đến tận hơi tàn. Sau đó, Dạ Ngọc Mị đột nhiên quay trở lại, hơn nữa tu vi còn tăng lên rất mạnh, lão phu thấy nàng dù sao cũng là đệ tử chân truyền nên mới tạm thời giao tiên môn cho nàng quản lý. Bây giờ, ta đã tra ra được trước kia chính vì tiện nhân Dạ Ngọc Mị chọc giận Vấn Thiên Quân nên mới khiến cho tông môn ta chịu kiếp diệt môn.”
Ninh Khiết nghe người này nói có chút đảo lộn trắng đen, thậm chí hắn còn thốt ra lời xúc phạm Dạ Ngọc Mị, nàng không khỏi muốn ra tay đập chết người này.
“Để cho hắn nói.” Tống Ngọc Mị lắc đầu với Ninh Khiết rồi thản nhiên nói.
“Bây giờ, Hồ ly tinh kia từ lâu đã là người của Phiêu Miểu tiên môn, còn muốn bắt Nhật Nguyên tiên môn chúng ta làm đầu danh trạng.” Lão giả mặc áo bào trắng đang sục sôi chí khí, nói mà nước miếng bắn tung tóe: “Từ trước đến nay, Nhật Nguyệt tiên môn và Phiêu Miểu tiên môn như nước với lửa, bây giờ lại có mối thù diệt môn… Cơ nghiệp vạn năm của tông môn ta, há lại để cho tiện nhân kia giày xéo như thế! Hôm nay lão phu muốn đoạt lại chức chưởng môn, thanh lý môn hộ, tiêu diệt Phiêu Miểu tiên môn, khôi phục lại danh tiếng của Nhật Nguyệt tiên môn.”
“Thanh lý môn hộ, khôi phục lại Nhật Tông, báo thù rửa hận, uy danh vang mãi!” Đám diễn viên quần chúng cũng không kém mấy đệ tử Nhật Tông, tất cả cùng kêu lên gào thét: “Niệm tình các ngươi chỉ là tay sai của Dạ Ngọc Mị, lão phu có thể tha cho các ngươi một mạng.”
Lão giả mặc áo bào trắng thấy tình hình này thì rất đắc ý, hắn chỉ vào Tống Ngọc Mị và Ninh Khiết nói: “Hai người các ngươi lập tức lăn ra khỏi Nhật Nguyệt tiên môn. Nhân tiện nói cho hồ ly tinh kia một câu, nàng ta đã bị trục xuất khỏi tông môn.”
“Nói xong chưa?” Tống Ngọc Mị cười nhạt một tiếng: “Lô trưởng lão không có gì muốn bổ sung sao?”
Lão giả mặc áo bào trắng hơi cau mày, rõ ràng là phản ứng của Tống Ngọc Mị nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn lờ mờ cảm thấy có chút không ổn, nhưng nghĩ lại thì chỉ là hai nữ nhân mà thôi, hơn nữa tu vi cũng tương đương với hắn, cho nên không có gì phải sợ hãi cả.
Lúc này, Ninh Khiết mới nói: “Lô trưởng lão, mặc kệ người được người nào chỉ điểm hay là ngươi thật sự có ý này, ta khuyên ngươi nên dừng ở đây cho thỏa đáng đi, nếu không ngươi sẽ không có chỗ nào tốt đâu.”
“Hừ, các ngươi thật là ngoan cố!” Lão giả mặc áo trắng nghe thấy thế thì tức giận lên tận đỉnh đầu: “Mấy ngày trước, tu vi của lão phu có sự đột phá, hiện tại cũng là Nguyên Anh kỳ đại viên mãn, cách Phân Thần kỳ một bước, lão phu khuyên các ngươi đừng có tìm đường chết!”
Ninh Khiết không thèm khuyên nhủ nữa, nàng nói với Tống Ngọc Mị: “Tống tỷ, xem ra nói mãi người này vẫn không hiểu, nên xử lý như thế nào đây?”
“Giết, ném ra ngoài.” Tống Ngọc Mị lạnh lùng ngồi xuống: “Ta không muốn lại có người tới quấy rầy ta giải quyết mấy văn kiện này.”
“Lão phu chính là trưởng lão lớn tuổi nhất trong môn phái, ngay cả trưởng môn cũng là vãn bối của ta.” Lão giả mặc áo bào trắng tức giận đến mức phổi muốn nổ tung, chỉ vào Tống Ngọc Mị nói: “Ngươi còn dám khinh thường lão phu như thế, hãy nhìn xem, một chưởng của lão phu sẽ đánh chết đám ti tiện các ngươi... A!”
Lời còn chưa nói hết, lão giả mặc áo bào trắng đã bay ngược ra khỏi phòng giống như diều bị đứt dây, đập mạnh xuống mặt đất bên ngoài như một con chó chết không nhúc nhích.
Đám đệ tử Nhật Tông kia kinh ngạc trợn mắt há mồm, hoàn toàn không biết phải làm sao. Không đợi bọn hắn kịp phản ứng lại, từng người đã bị đạp bay, ngã xuống bên cạnh lão giả mặc áo bào trắng.
Phải một lúc sau mới có người dám đi kiểm tả hơi thở của lão giả mặc áo bào trắng, hơi thở thật sự đã không còn.
“Các ngươi còn ai muốn đoạt chức trưởng môn, có thể đi ra thử xem.” Ninh Khiết chậm rãi đi tới cửa, hướng về phía những đệ tử Nhật Tông nói: “Chỉ cần có thể vượt qua một chiêu dưới tay ta, người đó có thể làm chưởng môn.” Mọi người nhìn thấy lão giả mặc áo bào trắng đã chết, không ai dám trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận