Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2683: Châm ngoại châm

Không chỉ Trương Minh Đà, Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần nghe xong cũng không hiểu ý của Hạ Thiên, ai cũng nhìn hắn chằm chằm.
Hạ Thiên xoa cằm suy nghĩ, sau đó giải thích: “Đơn giản mà nói, vừa rồi ta đích thật muốn sử dụng đệ ngũ châm trong Nghịch Thiên Bát Châm, nhưng bởi vì công lực hiện tại của ta không đủ, khi dùng hơi bị miễn cưỡng, cho nên ta đành phải cưỡng ép thôi động. Đúng lúc đó, một châm này sinh ra biến thức, trở thành một thức châm pháp độc lập bên ngoài Nghịch Thiên Bát Châm.”
“Ngươi ngộ ra được châm ngoại châm?” Trương Minh Đà không khỏi mở to mắt nhìn Hạ Thiên, hơi chút khó tin. Mặc dù ông đã sớm quen thuộc với tính cách yêu nghiệt của hắn, nhưng ông không ngờ đến hắn lại có thể nghịch thiên đến mức như thế.
Hạ Thiên ngược lại chưa từng nghe nói đến từ này: “Đại sư phụ, ông nói châm ngoại châm là ý như thế nào?”
“Châm ngoại châm thật ra là một hiện tượng vô cùng hiếm thấy trong châm pháp. Người có thể thực hiện được nó có thể nói là vạn người không được một, trăm vạn không được một, thậm chí ngàn vạn cũng không được một.” Trương Minh Đà còn chưa lấy lại tinh thần, giống như đang nói một mình: “Từ xưa đến nay, người ngộ ra được châm ngoại châm cũng chỉ có ba người, đó chính là Thần Nông Thị trong truyền thuyết, Biển Thước và Dược Vương. Ta thật sự nghĩ không ra ngươi có thể ngộ ra được. Hơn nữa ngươi mới hơn ba mươi, đúng là không thể tưởng tượng nổi.”
Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Ông cụ gầy gò không khỏi cảm thán: “Hạ cư sĩ quả nhiên thần y trời sinh, bần đạo thành tâm kính phục.”
Hạ Thiên hơi bất mãn: “Đại sư phụ, nói một hồi, ông vẫn không nói châm ngoại châm có nghĩa là gì, chỉ lo đứng đó mà thổi phồng.”
“Ngươi gấp cái gì chứ?” Lúc này, Trương Minh Đà đã hoàn toàn lấy lại tinh thần, trong nháy mắt đã thể hiện hoàn toàn tác phong của một sư phụ, tiếp tục giải thích: “Ngươi nên biết, nếu người làm nghề y muốn sáng lập một môn châm pháp, đó là chuyện không hề dễ dàng, phải có kinh nghiệm làm nghề y lâu năm, còn phải có mấy chục năm khổ tâm nghiên cứu. Sau khi sáng tạo ra châm pháp, ngàn chùy trăm luyện, châm pháp của người đó sẽ càng lúc càng gần đến pháp tắc thiên đạo. Châm ngoại châm có thể nói là quà tặng của pháp tắc thiên đạo dành cho người làm nghề y. Châm ngoại châm đã hoàn toàn thoát thai khỏi bản thân châm pháp, tiến gần đến pháp tắc thiên đạo, thậm chí có thể nói là đột phá pháp tắc thiên đạo, là một loại châm pháp không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả.”
Hạ Thiên nghĩ lại một chút. Miêu tả này cùng với cảm nhận huyền diệu vừa rồi của hắn có chút trùng hợp.
“Nghĩ không ra, nghĩ không ra. Trương Minh Đà ta cũng đã hành nghề y lâu năm, nhưng chưa từng nhận được quà tặng pháp tắc thiên đạo, ngược lại đồ đệ của ta lại nhanh chân đến trước.” Trương Minh Đà cảm thán một câu thật sâu, sau đó kiêu ngạo nói: “Nhưng nói như thế nào ngươi cũng là đồ đệ của ta, vi sư cũng có thể vinh dự lây.”
Hạ Thiên lại nghĩ theo cách khác, Nghịch Thiên Bát Châm và đại sư phụ ông không có liên quan nhưng khi lời đến miệng hắn lại nuốt trở về. Dù sao cũng là đại sư phụ, nhiều ít cũng phải giữ lại chút mặt mũi cho ông.
“Hạ cư sĩ, Trương lão đệ, nếu linh mạch đã được chữa trị xong, chúng ta cũng không cần tiếp tục ở lại trong lòng đất nữa.” Ông cụ gầy gò cười nói: “Chi bằng chúng ta rời khỏi Trùng Dương cung, bần đạo cũng có thể tận vai trò chủ nhà, tổ chức một bữa tiệc cảm ơn các vị.”
Trương Minh Đà cũng đã chán ở cái nơi này, liền gật đầu nói: “Đúng rồi, chúng ta cũng chẳng phải chuột, ở lâu trong lòng đất làm gì. Sau khi lão tử đi lên, ta nhất định phải tắm một cái cho đã, ăn một bụng cho no. Nếu không, ta thật có lỗi với mười năm vất vả của mình.”
“Được rồi, bần đạo lập tức cho người sắp xếp ngay.” Tâm trạng của ông cụ gầy gò rất tốt, lập tức đi trước, dẫn đám người Hạ Thiên rời khỏi lòng đất, thẳng đến Trùng Dương cung bên trên.
Đến Trùng Dương cung, một đám đạo sĩ nhìn thấy ông cụ gầy gò, quả nhiên ai cũng vui mừng.
Ông cụ gầy gò sắp xếp cho mấy vị tiểu đạo sĩ và đạo cô cho mấy người Hạ Thiên sai khiến. Đương nhiên, trước đó ông cũng đã dặn thật kỹ tầm quan trọng của mấy người Hạ Thiên đối với Trùng Dương cung.
Thạch Thuần bỗng vỗ đầu, hỏi: “Đúng rồi, Niệm Tâm đâu? Con bé thế nào rồi?”
Ninh Nhụy Nhụy đương nhiên cũng quan tâm vấn đề này, không chỉ người một nhà tiểu đạo cô Niệm Tâm mà còn những ẩn sĩ thôn ẩn tu nữa.
“Yên tâm đi, đại đồ đệ của ta đã đưa cô bé và người nhà của mình về An Tâm Quán rồi.” Ông cụ gầy gò nhẹ giọng đáp: “Trước đó, bởi vì chuyện linh mạch, chúng ta không rảnh quan tâm đến thôn ẩn tu, mới để cho đám người Cao Kiếm Phong phạm phải tội ác như thế. Bần đạo tuyệt đối sẽ không tha thứ cho đám ác nhân đó. Đương nhiên, số thôn dân kia cũng sẽ được bố trí thỏa đáng.”
Trương Minh Đà không biết vô tình hay cố ý nói một câu: “Ngươi không rảnh quan tâm chuyện khác, nhưng không phải ngươi đã giao việc xử lý những công việc phàm tục cho đại đệ tử thủ tọa của ngươi sao? Hắn ta cũng không rảnh chú ý?”
Ông cụ gầy gò im lặng thật lâu, sau đó nói: “Bần đạo sẽ cho các người một câu trả lời thỏa đáng.”
“Không phải cho chúng ta mà là cho những ẩn sĩ bị hại.” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi cải chính: “Chúng ta không bị hãm hại gì, nhưng những ẩn sĩ đó đã phải chịu khổ hơn ba mươi năm.”
“Ta hiểu rồi.” Ông cụ gầy gò khẽ gật đầu, nói tiếp: “Mấy vị cứ tạm thời nghỉ ngơi trước. Bần đạo đã ra lệnh cho đệ tử sắp xếp xong cho mọi người. Tối nay, bần đạo sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn ở Trùng Dương cung cảm tạ các vị, cũng xem như chuẩn bị cho đại hội Ẩn Tiên.”
Không đợi nhóm người Hạ Thiên lên tiếng, ông lại chắp tay: “Bần đạo cần phải đi xử lý một số công chuyện, tạm thời cáo từ trước.”
“Đạo trưởng đi thong thả.” Thạch Thuần lễ phép đáp lại một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận