Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3277: Người khác gọi hắn là cái gì Thiên

Gân xanh nổi lên trên trán Từ Hoằng Trí, hắn ta mắng to: “Đám người Giang Hải này, tất cả đều không coi ai ra gì. Thạch Thuần kia rõ ràng đang nhìn ta làm trò cười. Còn cái tên gì Thiên đó nữa, càng thô bỉ không chịu nổi. Lần này không bắt bọn chúng trả giá đắt, ta còn mặt mũi nào quay về Vọng Cảng nữa chứ?”
Lúc này, cửa phòng được người ta chậm rãi đẩy ra.
Một số tên đầu trọc mặt mày hung hãn bước vào.
Từ Hoằng Trí sững người, vô thức muốn rút lui.
“Ngươi chính là Từ đại thiếu đến từ Vọng Cảng?” Cũng may người thanh niên đi theo sau lưng mấy đại hán hung hãn kia còn có chút lịch sự, miệng còn nở nụ cười: “Ta họ Vương, ở gần đại học Giang Hải, nghe nói các người muốn tìm ta bình chuyện gì đó?”
“Ta họ Từ, người tìm ngươi chính là ta.” Từ Hoằng Trí nhìn gã thanh niên, trong lòng thoáng an tâm hơn một chút, lập tức nói: “Tìm ngươi không phải bình chuyện gì đó mà là dạy cho hai người một bài học, ngươi cứ ra giá.”
“Giá tiền tùy ý ta ra sao?” Gã thanh niên cười khẽ, biểu hiện ý vị thâm trường: “Xem ra Từ thiếu gia là giang long, không biết trong nhà làm cái gì?”
Từ Hoằng Trí có vẻ không kiên nhẫn: “Điều này có liên quan đến ngươi sao? Ta bỏ tiền, ngươi làm việc, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Tốt, dứt khoát.” Gã thanh niên một lần nữa mỉm cười: “Từ thiếu gia, nói đi, ngươi muốn dạy dỗ ai? Dạy dỗ đến trình độ nào?”
Từ Hoằng Trí do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Một nam một nữ. Nữ, các ngươi chỉ cần hù dọa một chút là được, ta còn có chỗ dùng. Nam, chỉ cần không giết chết, tùy các ngươi muốn xử sao thì xử.”
“Yêu cầu này không cao lắm.” Gã thanh niên giơ hai ngón tay: “Con số này.”
“Hai trăm vạn?” Từ Hoằng Trí chỉ liếc qua, lập tức không để ý chút nào liền nói: “Cứ quyết định như vậy đi. Bây giờ ta có thể đưa cho ngươi một trăm vạn tiền đặt cọc.”
“Ừm…” Gã thanh niên ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ đến đối phương ra tay hào sảng đến như vậy, hận mình vừa rồi giơ ngón tay ít quá. Bây giờ mà tăng lên hai ngàn vạn thì có chút không thích hợp.
Từ Hoằng Trí khoát tay với cận vệ sau lưng.
Cận vệ xoay người bước đến một nơi hẻo lánh, lấy ra hai cái rương đen đặt lên bàn: “Bên trong là một trăm vạn tiền mặt, trong vòng hai tiếng, ta muốn nhìn thấy một cái tay của tiểu tử kia, có vấn đề gì hay không?”
“Vậy thì giá hơi nhiều rồi.” Gã thanh niên sờ lên lớp vỏ đen của cái rương, cảm giác đây chính là tác phong của thế giới ngầm Vọng Cảng: “Được thì được, nhưng nơi này là Giang Hải, ta không tiện ra tay, ta muốn mượn người của ngươi dùng một lát.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?" Từ Hoằng Trí biến sắc, quát mắng: “Tự ta ra tay thì còn cần ngươi làm gì?”
Gã thanh niên mỉm cười gõ bàn một cái: “Từ đại thiếu, ngươi đừng kích động như vậy, trước nghe ta giải thích một chút.”
Từ Hoằng Trí cười lạnh: “Hừ, ngươi muốn nói cái gì?”
“Ta đã nói rồi, nơi này là thành phố Giang Hải, không giống với Vọng Cảng của các ngươi.” Gã thanh niên có chút cảm thán, nói: “Thế lực ngầm nơi này đã sớm bị càn quét, hiện tại Sở Môn một nhà độc đại. Tất cả quy củ đều do bọn họ định. Trong đó có một quy củ, đó chính là kiếm cơm tại Giang Hải thì không thể vọng động đao binh.”
Gia tộc Từ Hoằng Trí là thế lực ngầm được tẩy trắng, làm sao có thể tin vào mấy chuyện hoang đường này: “Còn có mấy chuyện này sao, ta không tin đâu.”
“Tin hay không đó là chuyện của ngươi.” Gã thanh niên cũng có nỗi khổ khó nói: “Nếu ngươi muốn tay của đối phương, ta không thể để người của ta ra tay, bởi vì như vậy, sáng sớm mai th thể của ta sẽ xuất hiện trên sông.”
Từ Hoằng Trí cau mày: “Đã như vậy, ta trực tiếp tìm người của Sở Môn không được sao?”
“Vậy ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi.” Gã thanh niên lắc đầu: “Chỗ đó còn chính thức hơn cả chính thức nữa. Ngươi đến đó, đoán chừng tổ tiên ba đời nhà ngươi có làm việc gì bẩn thỉu hay không sẽ bị điều tra hết. Đến lúc đó không chết cũng phải bị lột một lớp da.”
“Cái này…” Tam quan của Từ Hoằng Trí như muốn bị thay mới: “Đây là thế lực ngầm sao?”
“Giang Hải của chúng ta là như vậy.” Gã thanh niên thở dài một tiếng, sau đó nói với Từ Hoằng Trí: “Nếu ngươi chỉ muốn dạy dỗ người, chúng ta có một biện pháp, không cần động đao binh vẫn có thể hả giận, không vi phạm quy củ của nơi này.”
Từ Hoằng Trí suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Cũng được, vậy ta thêm điều kiện.”
“Nói đi.” Gã thanh niên gật đầu: “Chỉ cần không quá phận, Vương mỗ sẽ đồng ý.”
“Ta muốn ngươi mang tiểu tử kia đến trước mặt ta.” Từ Hoằng Trí nhớ đến chuyện bị Hạ Thiên làm nhục trước đó, lửa giận khó bình: “Ta muốn đích thân dạy cho hắn một bài học.”
Gã thanh niên mỉm cười: “Xem ra tiểu tử kia đã đắc tội lớn với Từ đại thiếu. Nào, ngươi nói tên người kia cho ta biết, hoặc có ảnh chụp cũng được.”
“Nữ tên Thạch Thuần, là giảng sư đại học Giang Hải. Các ngươi chỉ cần phái người dọa nàng ấy một chút là được.” Ban đầu, Từ Hoằng Trí không muốn ra tay với Thạch Thuần, nhưng nghĩ đến nữ nhân này nhìn hắn ta bị làm nhục cũng không ngăn cản, trong lòng vẫn có oán khí, nói tiếp: “Nam hẳn cũng là người theo đuổi Thạch Thuần. Ta nghe người khác gọi hắn là cái gì Thiên đấy.”
Cận vệ sau lưng liền nhắc nhở: “Gọi là Hạ Thiên.”
“Đúng, gọi là Hạ Thiên.”
Bành.
Một tiếng vang thật lớn, gã thanh niên đột nhiên vung rương tiền đập vào đầu Từ đại thiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận