Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2539: Thần Phong Cốc kinh biến

Xe ngựa đứng trên một bãi đất rộng giữa sườn núi.
Phong Thiên Linh muốn đi xuống núi, nhưng bị Tiêu Tú Nhi đang say xe ôm lấy.
"Ngươi đừng cử động, ta và Cửu thúc qua đó xem tình hình trước." Hạ Lãnh không biết an ủi người khác như thế nào, nhưng mà biết sự việc khẳng định không có đơn giản như mắt thấy, những nương nương kia đã dạy hắn, mọi việc đều phải chờ trước rồi nhìn sau, tuyệt đối không được để tâm tình chi phối.
Hạ Lãnh và Cơ Cửu xuống xe ngựa, dọc theo đường núi đi xuống một đoạn, phát hiện ven đường đều có dấu vết lửa cháy, hơn nữa hẳn là hỏa hoạn bất chợt bốc cháy, bởi vì cho dù là hoa cỏ cây cối hay là sâu bọ chim chóc đang đậu đều đã bị đốt thành tro.
Nếu như là vụ cháy rừng bình thường, thì ít ra chim chóc hẳn là có cơ hội để bay đi mới phải.
Hai người miễn cưỡng đi tới rìa vụ hỏa hoạn, Cơ Cửu liền cảm nhận rõ một vài dị dạng, nói với Hạ Lãnh: "Công tử, lửa này không tầm thường, có gì đó lạ lạ."
"Là sao?" Mặc dù tu vi của Hạ Lãnh không thấp, nhưng mà hắn chưa trải đời nhiều, kiến thức cũng không rộng, nên không có nhìn ra dị dạng nào cả, bèn giương mắt nhìn về phía Cơ Cửu.
Cơ Cửu không nói gì thêm, chỉ là thăm dò rồi vươn tay vào trong đám cháy, sau đó nhẹ nhàng ngắt một cái, tay không lấy được một ít sợi hỏa diễm, đưa tới trước mặt Hạ Lãnh: "Đây không phải là lửa tự nhiên, mà là yêu hỏa."
"Yêu hỏa?" Hạ Lãnh giơ tay chạm vào sợi hỏa diễm kia, lửa như có sinh mạng, trực tiếp co lại, muốn chạy trốn về đám cháy hừng hực, nhưng rất nhanh bị Cơ Cửu dùng linh lực khống chế, và sợi hỏa diễm đó lại lộ ra dáng điệu “run lẩy bẩy”.
"Đúng, đây chính là yêu hỏa, cũng chính là dị hỏa do yêu vật nào đó luyện ra." Sắc mặt của Cơ Cửu có chút nghiêm nghị, giải thích với Hạ Lãnh: "Một ngàn năm trước từng tàn sát bừa bãi trên Tiên Vân đại lục, không nghĩ tới vậy mà lại một lần nữa được đốt lên, chẳng lẽ là Dã Hỏa lão tổ trong truyền thuyết lại tái xuất giang hồ rồi?"
Hạ Lãnh hỏi: "Dã Hỏa lão tổ là ai?"
"Một lão yêu quái." Sắc mặt của Cơ Cửu căng thẳng nhìn chung quanh, nhẹ giọng giải thích: "Cụ thể như nào ta cũng không rõ ràng, nhưng trong Đan Trúc Các, nơi ghi lại những chuyện xa xưa trong giới tu tiên hẳn là có ghi chép, chuyện này có rất nhiều chỗ kỳ quặc, chúng ta nên lập tức hồi báo cho Nữ Hoàng bệ hạ."
"Nên báo cáo, nhưng cũng phải điều tra trước một chút rồi tính." Hạ Lãnh không có từ chối lời đề nghị này, chỉ là nói tiếp một câu: "Bằng không, chỉ cưỡi ngựa xem hoa thì không làm rõ được tình huống, lỡ mà chỉ là trùng hợp, thì lại lãng phí thời gian và tinh lực của các nàng."
Cơ Cửu gật gật đầu, liền nói với Hạ Lãnh: "Vậy ta đi xung quanh thăm dò thử, thuận tiện tìm xem còn có người sống hay không, công tử cẩn thận."
"Đi thôi." Hạ Lãnh lui hai bước, trở lại bên cạnh xe ngựa.
Phong Thiên Linh nhìn thấy Hạ Lãnh trở về, liền vội vàng hỏi: "Ngươi..." Vừa mới nói một chữ, bỗng dưng liền nghẹn lại, nàng cũng không biết mình nên hỏi cái gì, là nên hỏi người nhà mình có vấn đề gì hay không trước, hay là hỏi tình hình hỏa hoạn đến tột cùng là như thế nào.
"Tạm thời chưa rõ tình hình, chúng ta chờ trước đã, Cửu thúc đang đi điều tra tình hình." Hạ Lãnh vẫn chưa biết nên an ủi như thế nào, đành phải nháy mắt với Tiêu Tú Nhi.
Tiêu Tú Nhi an ủi: "Tiểu Linh nhi, ngươi đừng quá lo lắng, người nhà ngươi chắc chắn sẽ không có việc gì."
Lúc này, trong rừng bỗng nhiên có mấy người với bộ dạng khả nghi xông ra, cầm đao kiếm trong tay, lớn tiếng quát với bọn Hạ Thiên, hỏi: "Các ngươi là ai, tại sao lại ở đây!"
Hạ Lãnh giương mắt quan sát những người này, không khỏi hỏi ngược lại: "Thế các ngươi là ai?"
"Chúng ta là hiệp khách ở gần đây, thấy chỗ này bỗng nhiên có vụ hỏa hoạn, nên cố ý sang đây kiểm tra." Người cầm đầu có thân hình khôi ngô cao to, giọng nói cũng rất lớn, chỉ vào Hạ Lãnh, quát: "Tiểu oa nhi, ta thấy các ngươi bộ dạng khả nghi, mau nói các ngươi là ai, nếu không thì, đao của Lưu gia ta chưa bao giờ nhìn người."
"Chúng ta chỉ là người qua đường, bị hỏa hoạn cản trở, nên tạm thời ở lại đây mà thôi." Hạ Lãnh thấy đám người này cũng không giống người tốt lành gì, thuận miệng tường thuật qua loa.
Những người kia nhìn nhau vài lần, thấp giọng thương nghị.
"Lưu huynh, ta thấy tiểu tử này nói chuyện hoàn toàn không thành thật, khẳng định là có điểm lạ."
"Thần Phong Cốc bị đốt, nói không chừng có dính líu đến bọn hắn."
"Không thể nào, đã cháy hai ba ngày rồi, sao dính líu đến bọn hắn được."
"Có dính líu thì sao chứ, chúng ta chỉ là đến mượn gió bẻ măng, quan tâm nhiều như vậy làm gì!"
"Ngươi nghĩ bọn họ có phải là người của Phong gia không?"
"Phải cái rắm, người của Phong gia đã sớm bị đốt thành tro hết rồi."
"Thế thì trực tiếp làm thịt, trong xe ngựa còn có hai cô gái, nhìn ngon nghẻ lắm, có thể bán với giá cao."
"..."
Đám người này thấy Hạ Lãnh còn trẻ, trong xe ngựa lại chỉ có hai tiểu cô nương, liền nói chuyện mà không hề kiêng dè, căn bản không sợ bị nghe thấy.
Phong Thiên Linh nghe thấy lời của bọn hắn, trong lòng nhất thời ngơ ngác, hỏa hoạn đã cháy hai ba ngày, thế thì người nhà của nàng đoán chừng là dữ nhiều lành ít: "Cha, mẹ, ta..."
"Sự việc chưa hẳn như ngươi tưởng tượng đâu, ta tìm bọn hắn hỏi thử tình hình trong cốc." Hạ Lãnh trấn an Phong Thiên Linh một câu, sau đó nói với đám người đó: "Các ngươi lại đây, ta có chuyện muốn hỏi các ngươi."
Vị Lưu gia kia lập tức nhấc đao và tiến lên hai bước, quát mắng: "Tiểu tử, cũng khá ngông cuồng đấy, lại dám khoa tay múa chân trước mắt Lưu gia ta, chán sống rồi phải không."
"Đừng nói nhảm nữa." Hạ Lãnh chẳng muốn phí thời gian với bọn họ, trực tiếp hỏi: "Về vụ hỏa hoạn này, và cả người trong Thần Phong Cốc, các ngươi biết bao nhiêu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận