Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3409: Xem ra chính là ngươi


Bể bơi Quế thành, phòng nghỉ.
Buổi trình diễn thời trang đã kết thúc, nhiệm vụ còn lại chính là chụp ảnh.
Nhưng sân chụp ảnh đã bị tiểu thịt tươi kia chiếm đoạt. Cho nên Bì Nhã Văn chỉ có thể chờ đợi ở đây, oán giận trong lòng đúng là khó bình.
Ninh Nhụy Nhụy vẫn còn khá bình tĩnh, cũng không vì vậy mà cảm thấy khó chịu.
“Chiêm gia đúng là càng lúc càng bá đạo.” Bì Nhã Văn phàn nàn: “Ngay cả một tiểu minh tinh dưới trướng bọn họ cũng có thể lên mặt.”
Ninh Nhụy Nhụy ngược lại quá quen thuộc với tình huống này. Dù sao Ninh gia của nàng cũng không phải gia tộc nhỏ, từ đỏ đã mưa dầm thấm đất không ít.
“Bì tỷ tỷ, ngươi đừng quá kích động.” Ninh Nhụy Nhụy nói: “Chỉ cần không làm chậm trễ chính sự, tùy bọn họ muốn làm gì thì làm.”
“Nhưng việc cũng đã chậm trễ rồi.” Bì Nhã Văn vẫn buồn bực không thôi: “Ban đầu, thời điểm hiện tại chính là đến phiên ngươi chụp. Kết quả hắn ta chiếm lấy chỗ chụp ảnh còn không nói, đám fan hâm mộ kia lại càng không nhường đường. Rất nhiều nhân viên công tác bị cản bên ngoài. Chuyện gì đang xảy ra cơ chứ.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng khẽ lắc đầu. Nàng không phải có ý kiến đối với tiểu thịt tươi đó, chỉ là có chút chướng mắt với thái độ làm việc của bọn họ.
Kiêu ngạo là một chuyện, nếu có tài năng thì đó cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng đã không có bản lãnh hơn người mà còn kiêu ngạo, như thế gọi là cuồng, quả thật là tự hủy căn cơ.
Lưu lượng như vậy quá hư ảo. Đám tiểu thịt tươi không nắm bắt được, cuối cùng cũng chỉ là thứ đồ chơi cho người khác mà thôi.
“Chiêm gia lớn lối như vậy, sớm muộn gì cũng xong đời.” Bì Nhã Văn tức giận, vô thức nói một câu.
“Ngươi nói cái gì? Lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói cực kỳ tức giận: “Ngươi có ngon thì lặp lại lần nữa đi?”
Bì Nhã Văn giật mình quay đầu nhìn lại, phát hiện tiểu thịt tươi kia và người đại diện của hắn ta đang chậm rãi bước đến.
“Nếu ta không nghe lầm, vừa nãy ngươi đang nói xấu Chiêm gia chúng ta?” Chiêm Thiên Thiên mặc quần bơi, toàn thân trắng bệt giống như thịt heo ngâm nước: “Ngươi có nên cho ta một lời giải thích hợp lý hay không?”
Bì Nhã Văn rất nhanh lấy lại tinh thần, lạnh giọng nói: “Đó là do ngươi nghe nhầm thôi.”
“Thật sao?” Chiêm Thiên Thiên cười lạnh, cũng không có ý tốt: “Bì lão sư cho rằng lỗ tai của ta có vấn đề? Tuổi còn trẻ mà bị điếc?”
“Lỗ tai ngươi có vấn đề thì ngươi nên đi tìm bác sĩ.” Bì Nhã Văn cũng lười nói nhiều với người này: “Nếu ngươi đã chụp xong, vậy thì ngươi nhường chỗ lại. Đằng sau còn có không ít người đang xếp hàng chờ chụp đấy.”
“Ta muốn nghỉ ngơi một lát, các ngươi đi chụp ảnh đi.” Chiêm Thiên Thiên liếc mắt nhìn Ninh Nhụy Nhụy, mỉm cười nói: “Đây không phải thần thoại của giới thể thao Ninh tiểu thư sao? Từ nhỏ ta đã xem ngươi tranh tài, nghĩ không ra ngươi lại xinh đẹp đến như thế. Ngươi có muốn chụp ảnh chung với ta không? Nhất định có thể tạo được tiếng vang rất lớn.”
“Không cần đâu.” Ninh Nhụy Nhụy cau mày, cảm giác ánh mắt của người này không ổn, che giấu mấy phần dâm ô.
Sắc mặt Chiêm Thiên Thiên ngưng lại, hiển nhiên không nghĩ đến Ninh Nhụy Nhụy lại từ chối hắn ta. Hắn ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Ninh tỷ tỷ không phải thẹn chứ? Hoàn toàn không cần thiết.”
Lúc này, hắn ta vô thức liếc mắt.
Người đại diện của hắn ta lập tức tìm cớ kéo Bì Nhã Văn ra khỏi phòng nghỉ, còn thuận tay đóng cửa lại.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Ninh Nhụy Nhụy còn không biết tên tiểu tử này có ý đồ gì.
“Cô nam quả nữ, ngươi nói còn có thể làm gì? Ta đã chơi qua nữ sinh thể thao, nhưng thần thoại của giới thể thao thật đúng khiến cho người ta trông mà thèm.” Chiêm Thiên Thiên thấy cửa đã đóng, cũng không cần giả bộ nữa.
Trong lòng Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh không thôi, có chút khinh bỉ nhìn đối phương: “Ngươi đã dùng một chiêu này hại không ít thiếu nữ rồi phải không?”
“Hại? Ninh tỷ tỷ nói đùa, những nữ sinh kia đều nói ta là Bồ Tát sống.” Sắc mặt Chiêm Thiên Thiên hiện lên sự ngạo nghễ, vô cùng tự đại nói: “Ngươi cũng đừng giả bộ nữa. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành. Hơn nữa, ta là tiểu thịt tươi, năm nay mới mười chín tuổi, ngươi cũng đã sắp ba mươi, nói thế nào cũng là ngươi chiếm tiện nghi của ta.”
“Ngươi tên Chiêm Thiên Thiên?” Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên hỏi: “Bây giờ ngươi quay người rời đi, sau đó đến cục cảnh sát tự thú vẫn còn kịp.”
“Đừng khách sáo, cứ gọi ta Thiên Thiên là được.” Chiêm Thiên Thiên mỉm cười, từng bước bước đến gần Ninh Nhụy Nhụy: “Hoặc ngươi có thể gọi ta là chồng cũng không sao, cho dù là tiểu tâm can… A!”
Ninh Nhụy Nhụy lười nói nhiều với hắn ta, đá thẳng một cước, đá Chiêm Thiên Thiên ngã lăn ra đất, sau đó mở cửa phòng nghỉ bước ra ngoài.
“Cay thật, nhưng ta thích.” Chiêm Thiên Thiên liếm môi một cái, mỉm cười dữ tợn: “Người ta nói đánh chính là yêu. Ta sớm muộn gì cũng chinh phục được ngươi.”
Nói xong, hắn ta đứng lên, chỉnh lại quần áo, sau đó chậm rãi bước ra khỏi phòng nghỉ.
Lúc này, phía đối diện bước đến một nam tử đeo bông tai, tươi cười hỏi: “Ngươi tên là cái gì Thiên nhỉ? Ta vừa nhìn thấy ngươi và Ninh Nhụy Nhụy tuần tự từ trong phòng nghỉ đi ra, đúng không?”
“Ngươi là ai?” Chiêm Thiên Thiên nhìn người đến, cho rằng hắn ta chính là phóng viên trà trộn vào, không hề lo lắng nói: “Đúng, vậy thì sao? Ngươi tốt nhất đừng nên viết bậy. Nếu không, ngươi không có quả ngon để ăn đâu.”
“Tên đúng, dáng dấp đẹp trai, lại đi cùng một chỗ với Ninh Nhụy Nhụy. Xem ra chính là ngươi.” Nam tử đeo bông tai gật đầu, lòng bàn tay xuất hiện một con dao, đâm thẳng vào tim Chiêm Thiên Thiên, sau đó rất nhanh rút trở về, đút trở lại vào trong túi quần rồi xoay người rời đi.
Lúc này, ngực của Chiêm Thiên Thiên thậm chí còn không có máu chảy ra.
“A, Thiên Thiên, Thiên Thiên đang ở đây.” Từ đằng xa có một đám nữ sinh thét lên chói tai vọt đến.
Nam tử đeo bông tai hơi cúi đầu, nhường đường cho các nàng, sau đó chậm rãi bước ra bể bơi, rất nhanh biến mất không thấy đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận