Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2701: Hay chúng ta về ngủ bù đi

Hạ Thiên nói thẳng điểm mấu chốt, ba người áo đen không thể phản bác, đành phải im lặng.
“Ẩn Tông các ngươi thành lập bao lâu rồi?” Nhậm chưởng giáo cau mày hỏi, nhìn ông có vẻ bình tĩnh nhưng từ câu hỏi của ông vẫn nghe ra được ông có chút khẩn trương đối với tổ chức này: “Là ai thao túng ở đằng sau?”
Người che mặt do dự hai ba giây, kết quả cơn đau kịch liệt từ trong bụng đánh tới, khiến hắn ta không kịp suy nghĩ, đành phải thành thật trả lời: “Ít ra nó cũng đã có mặt hơn một trăm năm. Về phần ai là người tổ chức, phẩm giai của ta quá thấp, cho nên ta không biết được rõ ràng.”
Nhậm chưởng giáo rất không vui: "Ngươi nên biết ai mới là người ra lệnh cho ngươi!"
“Là Trường Thanh Sơn Nhân.” Người che mặt đáp: “Ông ta là thành viên trong hội Ngũ lão Ẩn Tông. Tông chủ có gì phân phó, đa số thời điểm đều do ông ta ra mặt truyền đạt.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Trường Thanh Sơn Nhân là ai? Tại sao lại lấy cái tên khó nghe như thế?”
“Ta biết người này.” Sắc mặt Nhậm chưởng giáo có vẻ không vui, lạnh giọng nói: “Cũng là một tán tu lâu năm, năm nay ít nhất cũng đã một trăm năm mươi tuổi. Trước kia, ông ta đã từng ẩn cư Chung Nam Sơn một khoảng thời gian, tu vi chuẩn Kim Đan Kỳ. Nhưng tính cách của ông ta trước giờ đạm bạc, không thích tục sự, tại sao lại dây dưa với tổ chức này, lại còn đến Chung Nam Sơn làm loạn?”
“Nhậm chưởng giáo sợ là đang nói đùa.” Người che mặt hơi sợ hãi nói: “Trường Thanh Sơn Nhân mà chúng ta biết hỉ nộ vô thường, động một chút là giết người, háo sắc tham tài, thật sự không gánh được hai chữ đạm bạc.”
Nghe xong, Nhậm chưởng giáo không khỏi mờ mịt, kinh ngạc lẩm bẩm: “Ta không quản chuyện thế sự ba mươi năm, chẳng lẽ mọi thứ ở thế gian đã thay đổi?”
“Thế gian thay đổi cái gì thì không biết, nhưng Trường Thanh hay Trường Bạch Sơn Nhân khẳng định đã thay đổi.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Chỉ là ông ta thay đổi theo chiều hướng ngu ngốc. Còn sống không tốt sao, tại sao lúc nào cũng đi gây chuyện?”
Trương Minh Đà im lặng một lát, dường như nhớ đến một việc: “Nếu Ẩn Tông được thành lập hơn một trăm năm trước, chẳng phải sau đại kiếp Tiểu Tiên Giới không bao lâu sao?”
Nhậm chưởng giáo liên kết hai chuyện lại với nhau, sắc mặt không khỏi trở nên nặng nề. Sau trận đại kiếp Tiểu Tiên Giới một trăm hai mươi năm trước, chẳng những thế cục tu tiên giả trong nước thay đổi, còn khiến cho linh mạch dưới lòng đất Chung Nam Sơn chấn động tản mát, ảnh hưởng rất lớn, cũng là một cái kết nan giải trong lòng chúng tu Trùng Dương cung.
“Xem ra, chuyện linh mạch dưới lòng đất Chung Nam Sơn vỡ tan không thoát khỏi liên quan với đám người đó.” Nhậm chưởng giáo cố nén giận, vỗ một chưởng lên bàn, cái bàn trong nháy mắt vỡ nát, hóa thành gỗ vụn.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Điều này đã quá rõ ràng, bây giờ ngươi mới nhìn ra? Cái đám ngu ngốc dưới lòng đất trước đó cũng đã nói phụng mệnh Tông chủ rồi còn gì, còn nói Tông chủ bọn họ đã sớm nhìn trúng linh mạch dưới lòng đất.”
“Đám người đó đúng là bạch nhãn lãng.” Nhậm chưởng giáo phẫn uất nói: “Năm đó, Trùng Dương cung chúng ta lo lắng bọn họ không được cung cấp đủ linh khí, cứ cách một khoảng thời gian lại phân phát linh khí và đan dược cho bọn họ. Ai biết bọn họ chẳng những không cảm kích, lại còn đánh chủ ý lên linh mạch. Đúng là một đám vong ân phụ nghĩa.”
Trương Minh Đà cũng cảm thấy đám tán tu kia hơi quá đáng, nhưng nhìn thấy Nhậm chưởng giáo tức giận như vậy, ông đành khuyên can: “Nhậm chưởng giáo bớt nóng. Việc đã đến nước này, có tức giận cũng vô ích mà thôi. Chúng ta nên suy nghĩ ứng đối việc này như thế nào.”
“Bọn họ thật sự cho rằng Trùng Dương cung chúng ta không có ai sao?” Mặt Nhậm chưởng giáo trầm xuống, lạnh giọng nói: “Sau khi trời sáng, đại hội Ẩn Tiên vẫn được tổ chức như thường lệ, lại còn phá lệ tổ chức ngay tại đại điện Trùng Dương cung. Bần đạo ngược lại muốn xem xem đám người đó có gan đến đây thừa nhận việc này hay không?”
“Nếu bọn họ không dám đến thì sao?” Trương Minh Đà khẽ cười một tiếng, hơi trêu chọc: “Tuy tu vi của bọn họ không thấp, nhưng đoán chừng cũng không ngăn được cơn giận của Chưởng giáo Trùng Dương cung. Cho nên, tạm thời bọn họ tránh mũi nhọn cũng có khả năng.”
“Nếu bọn họ dám đến, bần đạo sẽ còn nể mặt bọn họ một chút.” Nhậm chưởng giáo vung tay: “Còn nếu không dám đến, chẳng khác nào chưa đánh đã khai. Bọn họ cũng đừng trách Trùng Dương cung ta không khách sáo.”
Mặc dù ông nói rất nhẹ nhàng nhưng bên trong lời nói lại che giấu sát khí.
Hạ Thiên và Trương Minh Đà không cảm thấy có điều gì, nhưng ba người áo đen lại sợ hãi, cuối cùng nhận ra hành động giết đến Trùng Dương cung của bọn họ ngu xuẩn đến cỡ nào. Cho dù không có Hạ Thiên, dựa vào ba người bọn họ, đoán chừng cũng không phải là đối thủ của vị Nhậm chưởng giáo. Có thể nói trên đời này, ngoại trừ vị lão thiên sư Long Hổ Sơn, chỉ có người trước mắt mới có tu vi xứng với hai chữ Chân nhân.
“Mọi người cứ từ từ hỏi cung, ta không tham gia nữa.” Hạ Thiên ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, chúng ta trở về ngủ bù đi. Nơi này chẳng có gì chơi cả.”
Ninh Nhụy Nhụy không muốn ngủ bù, ngược lại khá tò mò về chuyện của Tiểu Tiên Giới: “Ngươi muốn ngủ bù thì đi ngủ đi. Ta muốn nghe xem rốt cuộc đám người kia sẽ có hành động gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận