Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2906: Ngươi cũng muốn ăn đòn đúng không?

Hạ Thiên nói: “Nếu chúng ta muốn đi, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào, chẳng ai giữ chúng ta được. Nhưng ta còn muốn tìm người để hỏi thăm Cửu nha đầu đang ở đâu. Người đến càng nhiều càng tốt. Người có địa vị càng cao, khả năng biết được càng nhiều.”
Cửu công chúa nghi hoặc hỏi: “Cửu nha đầu mà các ngươi muốn tìm là ai?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Cửu nha đầu là vợ của ta, bị một nữ nhân xấu xa tên âm Hậu dẫn đến Tiểu Tiên Giới. Chúng ta đến tìm nàng, ngươi có manh mối gì không? Nếu có, ta có thể giúp ngươi giải quyết phiền phức này.”
“Ta đúng là chưa từng nghe nói qua Cửu nha đầu.” Cửu công chúa cau mày suy nghĩ, sau đó vẫn lắc đầu: “Nhưng cái tên âm Hậu lại rất quen. Hình như một tháng trước, ta có nghe qua có một nữ nhân vô cùng lợi hại xuất hiện ở Thiên Thượng Thiên, ngay cả Tông chủ Thánh tông cũng không đánh lại nàng ta. Nàng ta tên âm Hậu thì phải.”
Hạ Thiên cao hứng hỏi tiếp: “Thiên Thượng Thiên là chỗ nào? Ở đâu?”
“Là tầng cao nhất của tiên giới, nhưng các ngươi không lên trên đó được đâu.” Cửu công chúa lắc đầu, chậm rãi giải thích: “Tiên giới tổng cộng có bảy trọng thiên. Mỗi một trọng thiên đều có một môn phái tiên tông. Trọng thiên cao nhất được gọi là Thiên Ngoại Thiên, bên trên là chủ tiên giới, cũng chính là Tiên đế. Tiên đế vì phân loại cấp bậc nên đã dùng trận pháp khổng lồ ngăn cách mỗi tầng. Nếu không có lệnh phù nhất trọng thiên ban thưởng, ai cũng không thể lên đó được.”
“Điều này không quan trọng.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Ta chỉ cần biết nơi ở của âm Hậu là được, trận pháp gì chứ, cứ trực tiếp đánh vỡ không được sao?”
“Đánh vỡ?” Cửu công chúa không nhịn được cười khổ, có chút ũ rũ nói: “Không có khả năng. Đại trận của mỗi tầng đều do các vị đại năng Phân Thần Kỳ dựa vào thiên tài địa bảo, pháp khí chí cao mà tạo ra. Trừ phi ngươi là bán tiên Độ Kiếp Kỳ, bằng không, ngươi có liều mạng cũng không rung chuyển được đại trận.”
Hạ Thiên mặc kệ, tùy ý nói: “Mặc kệ trận pháp này có bao nhiêu lợi hại, ta nói có thể đánh vỡ thì có thể đánh vỡ.”
“Các ngươi cũng là từ hạ giới mà đến.” Cửu công chúa có lòng tốt thuyết phục: “Tiên giới và hạ giới không giống nhau, trong trận pháp có ý chí pháp tắc. Cho dù ngươi có thực lực đánh vỡ trận pháp, ngươi cũng khó mà phòng được sự trách phạt của nhất trọng thiên dành cho ngươi. Đây là thiên điều mà Thiên đế đã đặt ra, người của nhất trọng thiên có thể trực tiếp hạ xuống thiên phạt, tiến hành hủy diệt những thiên khác, ai cũng trốn không thoát.”
“Không cần ngươi quan tâm điều này.” Hạ Thiên vẫn lạnh nhạt như cũ: “Vợ Tiêm Tiêm, chúng ta đi thôi, đến Thiên Ngoại Thiên xem nó là cái gì.”
Bạch Tiêm Tiêm tất nhiên là nghe theo Hạ Thiên, nhưng vẫn còn do dự: “Nếu chúng ta đi, có phải vị tỷ tỷ này nhất định phải chết hay không.”
Hạ Thiên nói: “Nếu nàng ta không muốn chết, nàng ta hoàn toàn có thể chạy ra khỏi Tiểu Tiên Giới.”
“Ta không thể đi.” Cửu công chúa thở dài, ánh mắt rất nhanh kiên định lại: “Nếu ta đi, mặc dù Bồng Lai phúc địa không đến mức bị Cửu Sơn kiếm môn hủy diệt nhưng nhất định sẽ gặp đả kích cực lớn.”
“Đó là do ngươi lựa chọn, chẳng liên quan gì đến chúng ta.” Hạ Thiên chẳng thấy hứng thú với điều này: “Vợ Tiêm Tiêm, chúng ta đi thôi.”
Đột nhiên, hai mặt vách tường gian phòng sụp đổ, một tiếng quát to như lôi đình vang lên: “Hừ, các ngươi ai cũng không được đi.”
Một thân ảnh cao lớn như hùng sư vọt vào, mắt trừng to như đồng linh, râu tóc dựng đứng, hung tợn nhìn mọi người trong gian phòng.
“Là ai dám tổn thương đồ đệ của ta?” Người này hét to như hùng sư, một luồng kình phong thổi cung điện lung lay như sắp đổ.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đồ đệ của ngươi là tên ngốc nào?”
“Đồ đệ của ta chính là Thiếu chưởng môn Cửu Sơn kiếm môn Nhạc Siêu Phàm, vị hôn phu của nữ nhân này, vừa rồi đã ở trong phòng.” Đại tráng hán trừng mắt nhìn Hạ Thiên, ngón tay như côn sắt đâm tới: “Bây giờ nó vẫn còn đang trọng thương bất tỉnh, có phải ngươi đả thương nó hay không?”
“Ồ, là tên ngốc kia sao?” Hạ Thiên gật đầu: “Là ta đánh đấy. Ta đã cảnh cáo hắn ta rồi, đừng sỉ nhục phẩm vị của ta. Hắn ta lại không nghe, ta đành phải đánh hắn ta. Đó hoàn toàn là do hắn ta tự tìm.”
“Ngươi dám nhận là tốt rồi.” Đại tráng hán quay lại nhìn Cửu công chúa, lạnh giọng quát: “Hỏa Cửu Linh, có phải ngươi nên cho ta một lời giải thích hợp lý hay không? Nam nhân này là ai, có quan hệ gì với ngươi, vì sao hắn lại đánh bị thương đồ đệ ta?”
“Hắn là…” Cửu công chúa há to miệng, ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm: “Đúng rồi, các ngươi là ai?”
“Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên tự giới thiệu, thuận tiện giới thiệu luôn Bạch Tiêm Tiêm: “Nàng ấy tên Bạch Tiêm Tiêm, là vợ tương lai của ta. Mục đích chúng ta đến Tiểu Tiên Giới, vừa rồi ta cũng đã nói với ngươi.”
“Người hạ giới?” Đại tráng hán sững sờ, sau đó giận dữ hét lên: “Hỏa Cửu Linh, chẳng lẽ hắn chính là dã nam nhân mà ngươi đang tìm dưới hạ giới?”
“Thằng ngu kia, ngươi muốn ăn đòn đúng không?” Hạ Thiên khó chịu hỏi.
Cửu công chúa đáp: “Liệt Hỏa trưởng lão, ta không quen bọn họ. Nhạc công tử bị thương cũng là ngoài ý muốn. Nếu ngươi tức giận, ngươi có thể tìm ta, không liên quan đến bọn họ.”
“Sư phụ, người đừng nghe bọn chúng nói nhảm.” Lúc này, gã công tử áo gấm được người ta khiêng đến. Xem ra hắn ta đã được cứu tỉnh, nhưng há miệng là những lời nói tràn đầy oán khí: “Người giết chết bọn chúng cho ta. Bây giờ, ngay bây giờ. Ta muốn bọn chúng chết, chết càng thảm càng tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận