Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3037: Ta là Hạ Thiên, cũng là thần tiên

Người đến tất nhiên là Hạ Thiên.
Ban đầu, Triệu Thanh Thanh dự định lái xe đưa hắn đến cao ốc hiệp hội thần y, nhưng hắn cảm thấy không cần thiết, vì thế hắn tự mình đến.
Khi đến cửa chính, hắn bỗng nhiên nhìn thấy có một bóng người từ trong con hẻm nhỏ bay về phía hắn.
“Vì sao ngươi lại ném đồ vào người ta?” Hạ Thiên khó chịu đến trước mặt gã bảo vệ khôi ngô: “Ngươi có biết tùy tiện ném đồ vào người khác là không đúng không?”
“Tiểu tử, ngươi là ai?”
Gã bảo vệ khôi ngô nhìn Hạ Thiên, cảm thấy hắn rất quen mắt nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì lại không có một chút ký ức nào, hẳn có không ít người có tướng mạo như thế nào, vì thế hắn ta liền quát lớn: “Ở đây không có chuyện của ngươi, ngươi cút sang một bên.”
Hắn ta nhìn thấy dáng người Hạ Thiên thon gầy, cũng không giống năng nhân dị sĩ, cho rằng vừa rồi là mình bị hoa mắt.
Đứa bé trai cũng mờ mịt nhìn Hạ Thiên.
“Ta chính là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên lười biếng nói với gã bảo vệ khôi ngô.
Gã bảo vệ khôi ngô nghe Hạ Thiên giới thiệu, không khỏi sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm.
Đứa bé trai ngược lại mở to mắt, kinh hô lên: “Ngươi chính là anh rể của ta, Hạ Thiên?”
“Nhóc con, ngươi đừng có gọi bậy bạ.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Tỷ tỷ của ngươi là ai? Dung mạo có xinh đẹp không?”
Đứa bé trai khó hiểu hỏi: “Ngươi là anh rể của ta, tỷ tỷ của ta có xinh đẹp không, ngươi hẳn phải biết chứ?”
“Ta không phải anh rể của ngươi, bớt chiếm tiện nghi của ta đi.” Hạ Thiên khó chịu nói. Nếu tỷ tỷ của cậu bé này xinh đẹp, cho chiếm tiện nghi chút cũng được. Nhưng nếu nàng ta là con người quái dị, hắn nhất định phải ngăn đứa bé này lại.
“Ngươi là Hạ Thiên? Ha ha ha.” Gã bảo vệ khôi ngô lấy lại tinh thần, không khỏi mắng to: “Tại sao ngươi không nói ngươi là thần tiên luôn đi.”
Hạ Thiên tự nhiên nói: “Đúng, ta là Hạ Thiên, đối với đám ngu ngốc các ngươi mà nói, ta cũng là thần tiên.”
“Buồn cười!” Gã bảo vệ khôi ngô giận dữ, đưa tay chỉ vào Hạ Thiên: “Ở đâu ra cái tên vương bát đản và vật nhỏ này đến trêu chọc ta chứ? Bên trên có nói, Hạ thần y là đại suất ca hiếm có trên đời. Dung mạo của ngươi còn xấu hơn cả lão tử, làm sao có thể là Hạ Thiên được?”
“Ta chính là Hạ Thiên, cũng là người đẹp trai nhất thiên hạ.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ngươi mới là xấu xí đấy. Cho dù ngươi đi phẫu thuật thẩm mỹ cũng khó mà đạt được một phần vạn nhan sắc của ta.”
“Mẹ nó, ngươi nói cái gì? Ngươi có tin một quyền của ta đánh bể đầu ngươi không?” Gã bảo vệ khôi ngô bị Hạ Thiên chọc giận, quát lớn: “Cái tên bệnh tâm thần này ở đâu ra vậy? Cút ngay cho ta.”
Đứa bé trai hơi kích động nói với Hạ Thiên: “Anh rể, ta tin ngươi chính là Hạ Thiên. Ngươi mau dẫn ta vào cứu tỷ tỷ của ta đi, nếu chậm trễ sẽ xảy ra chuyện.”
“Ta không biết tỷ tỷ của ngươi, dựa vào cái gì mà cứu nàng ta.” Hạ Thiên bĩu môi, trừng mắt với đứa bé trai: “Ngươi mượn danh nghĩa của ta để gây chuyện, ta còn chưa đánh ngươi đấy.”
Vẻ mặt đứa bé nam vô cùng nghi hoặc nhìn Hạ Thiên: “Nhưng trên đầu giường của tỷ tỷ ta vẫn luôn đặt tấm ảnh của ngươi, còn thường xuyên nói ngươi rất đẹp trai, nhất định phải gả cho ngươi, nói ngươi đã cướp trái tim của tỷ ấy. Ngươi không phải anh rể của ta, vậy tại sao tỷ của ta lại nói như vậy?”
Hạ Thiên nghe xong, lông mày nhướng lên: “Tỷ tỷ của ngươi tốt nhất là nên xinh đẹp. Nếu không, chẳng những ngươi sẽ bị đánh mà tỷ tỷ của ngươi cũng sẽ bị đánh luôn.”
“Không phải chứ, ta nghe nói Hạ Thiên Hạ thần y là người tốt mà.” Đứa bé trai hơi sợ, rụt cổ lại: “Ta chỉ là một đứa trẻ con, tỷ tỷ của ta là nữ nhân, không phải ngươi ngay cả nữ nhân và trẻ con cũng đánh luôn chứ.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Đối với ta, chỉ có người muốn ăn đòn và người không muốn ăn đòn, chứ không có loại người nào khác.”
“Thế…” Đầu óc đứa bé trai nhanh chóng xoay chuyển, chỉ vào gã bảo vệ khôi ngô: “Vậy hắn ta chính là người muốn ăn đòn, ngươi mau đánh hắn ta đi.”
“Ranh con, ngươi muốn ăn đòn đúng không?” Lúc này, gã bảo tiêu khôi ngô cảm thấy mình bị khinh thường, khó chịu nói: “Cho dù ngươi muốn tìm người cũng nên tìm người có bản lãnh. Tiểu tử kia chẳng khác gì rau giá, một quyền của lão tử cũng có thể đánh bay hắn.”
“Tên ngốc ngươi thử đánh ta một quyền xem sao?” Hạ Thiên trả lời.
“Đó là do ngươi tự tìm.” Gã bảo vệ khôi ngô cũng không kiên nhẫn nữa, nắm chặt nắm đấm quất đến Hạ Thiên.
Hạ Thiên đứng im không nhúc nhích, mặc cho người ta đánh.
“Này, ngươi mau tránh ra đi.” Đứa bé trai gấp lên, vội vàng dùng tay đẩy Hạ Thiên ra.
Đáng tiếc đã muộn. Nắm đấm của gã bảo vệ khôi ngô đã đập vào mũi Hạ Thiên.
Điều kỳ là lạ, Hạ Thiên lại lông tóc không thương.
Ngược lại gã bảo vệ khôi ngô sửng sốt, tiếp theo kêu a một tiếng, lui về hai tay ôm lấy cái mũi của mình, máu tươi tràn ra giữa các ngón tay.
“Chuyện gì thế?” Đứa bé trai giống như nằm mơ, hoàn toàn không cách nào lý giải chuyện phát sinh vừa rồi.
Hạ Thiên cũng lười giải thích với đứa con nít làm gì. Hắn bước qua người gã bảo vệ khôi ngô, bước vào cửa sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận