Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3396: Ngươi hoàn toàn không xứng làm bạn của ta

“Tất nhiên là Đoàn trưởng của Ám Ảnh Đoàn rồi.”
Diệp lão đại không rõ vì sao Hạ Thiên lại có biểu cảm như thế, nhưng da trâu đã thổi, sống chết cũng phải lao theo. Sau khi do dự nửa giây, ông ta khẳng định: “Đúng, chính là Đoàn trưởng Ám Ảnh Đoàn. Hắn là bạn bè thân thiết lâu năm của ta. Năm đó, chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử, giao tình vô cùng thâm hậu. Hôm nay hắn còn đích thân gọi điện thoại mời ta gia nhập Ám Ảnh Đoàn nữa đấy.”
Hạ Thiên cười càng nhiều hơn, ngay cả Ninh Nhụy Nhụy ở bên cạnh cũng không thể ngừng cười.
“Ha ha, sợ quá nên cười sao?” Diệp lão đại hoàn toàn không hiểu hành động của hai con người này, chỉ có thể cho rằng là do bọn họ sợ: “Tốt nhất ngươi nên thả ta ra, nếu không, chờ Ám Ảnh Đoàn để mắt đến, tất cả cũng đã muộn rồi. Người đang ở Quỳnh đảo, chỉ cần một cuộc điện thoại của ta, các ngươi chết không có chỗ chôn.”
Tiểu Yến và Hoa tỷ há miệng định nói cái gì đó, nhưng lại bị ánh mắt hung tợn của Diệp lão đại ngăn lại.
Dù sao, hai nàng cũng đã ở dưới trướng Diệp lão đại nhiều năm, biết tính tình của ông ta như thế nào, lập tức không dám lên tiếng vạch trần.
Bành.
Hạ Thiên một cước giẫm lên mặt Diệp lão đại, giẫm nát xương mặt của ông ta, ngay cả răng trong miệng cũng nát theo luôn.
“A…”
Diệp lão đại lập tức phát ra tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt, đau đến mức không thể chịu đựng được, cảm giác đầu đau như muốn nổ tung: “Ngươi, ngươi cũng dám. Ta là bạn của Ám Ảnh…”
“Thôi đừng chém gió nữa.” Hạ Thiên nhếch miệng khinh thường: “Ta không nhớ ta có một người bạn ngu ngốc như ngươi. Ngươi hoàn toàn không xứng làm bạn của ta.”
“Sao?”
Diệp lão đại nghe xong, không khỏi ngẩn cả người, còn tưởng rằng mình nghe nhầm: “Vừa nãy ngươi mới nói cái gì?”
“Lỗ tai của ngươi không phải bị điếc sao? Ngay cả cái này cũng không nghe rõ.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Rác rưởi như thế mà còn giả mạo làm bạn của ta? Là ai cho ngươi lá gan đó vậy?”
Diệp lão đại chỉ cảm thấy giống như có một luồng sấm sét chém vào đầu ông ta. Ông ta khó tin mở to mắt nhìn Hạ Thiên: “Chẳng lẽ… ngươi chính là Đoàn trưởng Ám Ảnh đoàn? Không thể nào?”
“Điều này có gì mà không thể chứ? Hắn đích thật là Đoàn trưởng Ám Ảnh Đoàn đấy.” Ninh Nhụy Nhụy lên tiếng, lời nói của nàng giống như đao xuyên thẳng trái tim Diệp lão đại: “Vừa lúc hắn có bệnh thích sạch sẽ, ghét người khác giả mạo làm bạn của hắn. Ngươi đụng vào họng súng rồi.”
Tiểu Yến và Hoa tỷ liếc nhìn nhau, lộ ra ánh mắt khiếp sợ. Bọn họ vạn lần không nghĩ đến Hạ Thiên chính là Đoàn trưởng Ám Ảnh Đoàn. Sớm biết như vậy, bọn họ nên tìm Bạch tổ trưởng tìm hiểu rõ hơn một chút, cũng không đến mức bị Diệp lão đại trực tiếp kéo vào tử địa.
“Ta có mắt không biết Thái Sơn, mạo phạm lão nhân gia ngươi, xin hãy tha lỗi cho ta.” Diệp lão đại cũng là người dứt khoát, cố nén cơn đau, xoay người quỳ gối bên chân Hạ Thiên, thậm chí còn thè lưỡi liếm đế giày của hắn: “Ngươi đại nhân bất chấp kẻ tiểu nhân, xin hãy tha cho cái mạng chó của ta.”
Hạ Thiên cảm thấy có chút buồn nôn, một cước đạp bay Diệp lão đại: “Cút sang một bên.”
Diệp lão đại lăn ra ngoài mấy trăm mét, mặt cà trên đất tạo thành một cái hố thật dài, nằm như con chó chết trên bờ biển.
“Tại sao các ngươi lại biết ta đang ở trên đảo?” Hạ Thiên quay sang nhìn hai nữ sát thủ kia.
“Là Tổ trưởng Bạch Nguyệt Quang nói cho chúng ta biết.” Hoa tỷ sợ vỡ mật, thẳng thắn trả lời: “Bởi vì một người bạn thân của ta cách đây không lâu đã gia nhập Bạch Nguyệt Quang, nói là bên kia có nhận người, sau đó gửi phương thức liên lạc của Bạch tổ trưởng cho ta.”
“Bạch Nguyệt Quang?” Hạ Thiên nhớ lại, cách đây không lâu, hắn có gặp người của Bạch Nguyệt Quang ở đảo Cuồng Hoan, hình như là tổ chức nữ sát thủ dưới trướng Ám Ảnh Đoàn: “Có chút ấn tượng, nhưng tiêu chuẩn nhận người của bọn họ có phải quá thấp hay không? Ngay cả loại phế vật như các ngươi cũng để ý?”
Hoa tỷ cảm thấy bất đắc dĩ. Nói thế nào, nàng cũng được xem là có chút danh tiếng trong giới sát thủ Châu u, tại sao qua miệng của hắn lại biến thành phế vật.
Tuy nhiên, nghĩ lại, nghe đồn thực lực của Đoàn trưởng Ám Ảnh Đoàn đã sớm siêu phàm nhập thánh, nói bọn họ là phế vật cũng là chuyện rất bình thường.
“Vậy tên ngốc kia nói muốn gia nhập Ám Ảnh Đoàn là chuyện như thế nào?” Hạ Thiên đưa tay chỉ Diệp lão đại đã sưng thành đầu heo, thuận miệng hỏi.
Trong lòng Hoa tỷ đã hận chết Diệp lão đại, cũng không nể mặt ông ta nữa, trực tiếp vạch trần: “Là hắn ta tự mình khoác lác thôi. Ban đầu, Bạch Nguyệt Quang chỉ muốn mời ta và Tiểu Yến. Diệp lão đại nhất định bắt ta phải liên lạc với Bạch tổ trưởng, muốn Bạch tổ trưởng giúp hắn ta dẫn tiến gia nhập Ám Ảnh Đoàn. Bạch tổ trưởng nói ngươi đang ở trên đảo, bảo chúng ta tự tìm. Tìm được, có lẽ có thể gia nhập…”
“Sao?” Hạ Thiên có chút kỳ quái, vì sao người của Bạch Nguyệt quang lại biết hắn ở trên đảo. Tuy nhiên, rất nhanh hắn đã suy nghĩ ra. Không cần phải nói, trong này nhất định có thủ bút của bé ngoan, chỉ là không biết là do bé ngoan trước đó hay là một bé ngoan nào khác làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận