Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2517: Ta còn rất nhiều vợ

Đại học Giang Hải.
Vẫn là phong cảnh làm cho người ta dễ chịu, bóng hoa vô số, du khách và học sinh xen lẫn nhau, một dáng vẻ tràn đầy sức sống, thanh xuân vô hạn.
Lam Y Nhân lái xe chở Hạ Thiên chầm chậm đến hoa viên của trường.
Liếc nhìn từng gốc cây ngọn cỏ trong hoa viên, Hạ Thiên thật sự có chút nhớ nhung Kiều Tiểu Kiều.
Những tên ngốc đã từng làm phiền hắn và Kiều Tiểu Kiều đều đã hoàn toàn bị quên lãng, nhưng loại cảm giác tốt đẹp đó vẫn luôn được lưu giữ, mùi vị của thời gian.
Xe nhanh chóng dừng trước một tòa lầu dạy học, không qua bao lâu liền hấp dẫn ánh mắt của học sinh.
Mặc dù đại học Giang Hải cũng coi như trường trọng điểm, trước giờ không thiếu xe hơi sang trọng, nhưng trực tiếp đỗ ở trong trường học thì vẫn hiếm thấy.
Lam Y Nhân dừng xe sau đó mở cửa xe ra, trong nháy mắt khiến đám nam sinh phải thốt lên kinh ngạc.
“Đậu xanh, nữ nhân này đẹp quá!”
“Không thể nói là đẹp, phải nói là đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.”
“Đúng là đẹp mà, so với những minh tinh kia phải đẹp hơn gấp vạn lần.”
“Thậm chí còn đẹp hơn cả hoa khôi trường lẫn giáo sư Thu.”
“Mỹ nữ này là ai thế, sao lại đến trường chúng ta.”
“Lẽ nào là giáo sư mới đến?”
Thậm chí có mấy nam sinh to gan chủ động tiến lên bắt chuyện với Lam Y Nhân.
Có điều Lam Y Nhân chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không hề để ý tới những nam sinh tiết ra hormone dư thừa này.
Lúc Hạ Thiên xuống xe ngược lại không ai chú ý đến hắn, việc này khiến hắn có hơi không vui.
“Được rồi, có thế mà cũng ghen được.” Lam Y Nhân tiến lên kéo khuỷu tay Hạ Thiên, cười trêu chọc nói: “Ta làm gì thích kiểu học sinh như này, trong lòng chỉ có mãnh nam như chồng thôi.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Còn lâu ta mới ghen, chỉ là cảm thấy đám người này đúng là đồ đần.”
“Đừng so đo với tiểu nam sinh chứ.”
Lam Y Nhân kéo Hạ Thiên đi vào lầu dạy học, “Chúng ta đi hỏi thử xem vị giáo sư Bàng đó ở phòng làm việc nào nhé.”
Sau đó hai người đi lại trong tòa lầu này nửa người.
Bởi vì chọn người hỏi đường mà Hạ Thiên cũng phải lựa một phen, nam thì chắc chắn không hỏi, lớn lên xấu xí nhất định không khỏi, thân hình bình thường cũng không hỏi nốt, cuối cùng bọn họ gặp được một nữ tử trẻ tuổi giá trị nhan sắc cao, thân hình mượt mà.
“Bạn học mỹ nữ này, có thể làm phiền bạn chút không?” Lam Y Nhân vặn Hạ Thiên một cái, sau đó nói với mỹ nữ trẻ tuổi kia.
Mỹ nữ đó nghe tiếng quay đầu lại, lúc nhìn thấy Lam Y Nhân có chút ngơ ngác, mỹ nhân đẹp như thế hiển nhiên nàng rất ít gặp, vậy nên vô thức gật đầu: “Hả, đương nhiên có thể rồi, ngươi hỏi đi.”
“Ngươi tên gì thế?” Không đợi Lam Y Nhân hỏi, Hạ Thiên đã nhìn chằm chằm nữ nhân này, lập tức hỏi liền tù tì: “Ngươi có bạn trai không? Sao ngươi lại ở đây?”
Mỹ nữ trẻ tuổi ngơ ngác: “Hả?”
Lam Y Nhân cho rằng Hạ Thiên nhìn trúng nữ nhân này, vậy nên không khỏi có chút ghen tuông, kéo tay áo Hạ Thiên bảo hắn đừng thất lễ như vậy.
“Ngại quá, chồng ta có chút đột ngột, ngươi thứ lỗi cho.”
Lam Y Nhân giải thích với nàng, “Chúng ta muốn hỏi một chút, văn phòng của Bàng giáo sư ở địa chất học có phải ở gần đây không.”
“Các ngươi tìm Bàng giáo sư làm gì?” Mỹ nữ vén tóc, nhẹ giọng hỏi lại.
Lam Y Nhân giải thích: “Ta là Lam Y Nhân, hắn là Hạ Thiên, chúng ta là nhân viên điều tra của công ty bảo hiểm Kiều Thị, tìm Bàng giáo sư vì có chút chuyện nghiệp vụ muốn thương lượng.”
“Ồ.” Mỹ nữ trẻ tuổi gật đầu, “Vậy ta dẫn các ngươi đi tìm, hôm nay nàng không có tiết, bây giờ đang ở nhà.”
Lam Y Nhân nghe ra lúc mỹ nữ nhắc đến Bàng giáo sư có sự tùy ý và thân cận, thế là hỏi: “Vị bạn học này, xin hỏi ngươi có quan hệ gì với Bàng giáo sư vậy.”
“Ta là con gái của nàng.” Mỹ nữ mỉm cười, “Ta là Thu Thủy, ta không phải học sinh, mà cũng là giáo sư trong trường.”
Lam Y Nhân không khỏi có chút bất ngờ, khéo làm sao tùy tiện tìm người hỏi vậy mà tìm trúng con gái của Bàng giáo sư.
Có điều nàng cũng không nghĩ sâu, vừa cười vừa nói: “Vậy phiền cô Thu dẫn đường rồi.”
Bàng Thu Thủy đi phía trước, cơ mà đi được hai bước bỗng ngoảnh lại nhìn Hạ Thiên, có chút cứng ngắc hỏi: “Ngươi là Hạ Thiên? Là Hạ Thiên đó sao?”
“Gì mà Hạ Thiên đó, đây là Hạ Thiên.” Hạ Thiên tùy ý nói: “Ta là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
Bàng Thu Thủy thử hỏi: “Kiều Tiểu Kiều là vợ ngươi?”
“Đúng.” Cuối cùng Hạ Thiên cũng tỏ vẻ hứng thú: “Ngươi biết vợ Tiểu Kiều của ta?”
“Ngươi ly hôn với Tiểu Kiều rồi?” Bàng Thu Thủy liếc nhìn Lam Y Nhân, “Đây… Vị này là phu nhân mới của ngươi?”
“Ngươi mới ly hôn đấy.” Hạ Thiên có chút không vui trừng mắt với nữ nhân này: “Lời không biết thì đừng có nói, Kiều Tiểu Kiều là vợ của ta, nàng ấy cũng là vợ của ta, ta còn có rất nhiều cô vợ khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận