Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2568: Nghi thức “Quá Mệnh”

"Vị bằng hữu này, coi như ngươi yêu bạn gái của mình, cũng không cần phải dính với nhau như thế đâu." Trịnh Lãng cười cợt, chân thành nói với Hạ Thiên: "Có đôi khi cần cho bạn gái một chút không gian riêng, bằng không nếu áp lực các nàng, các nàng sẽ cảm thấy chán ghét."
Hạ Thiên liếc người này một cái, bất mãn nói: "Đừng kêu loạn, ta không phải bằng hữu của ngươi, ngươi cũng không có tư cách làm bằng hữu của ta."
"Ngươi nói thế thì hơi tổn thương đó!" Trịnh Lãng vẫn không có biểu hiện gì, những nữ nhân tên An An nữ nhân thì có chút khó chịu, lớn tiếng với Hạ Thiên: "Ngươi nghĩ ngươi là ai, nói như kiểu người ta muốn làm bạn với ngươi vậy, chi bằng là..."
Trịnh Lãng lập tức ôm lấy An An, nhỏ giọng dỗ dành nói: "Được rồi, được rồi, không cần bởi vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận."
"Thôi, ta đi với ngươi một chuyến vậy." Hứa Chân Chân thở dài, đứng dậy nói với Trịnh Lãng.
Trịnh Lãng không có phản đối: "Cũng được."
"Không được, ta, ta cũng muốn đi." An An lại hơi cảnh giác nhìn Hứa Chân Chân một cái, cũng đứng lên, đưa tay kéo lại khuỷu tay của Trịnh Lãng.
Thế là, ba người cùng rời đi.
"Những người này rốt cuộc đang giở trò gì vây?" Chờ bọn họ đều rời đi, Tô Bối Bối không nhịn được hỏi Hạ Thiên: "Ngươi nhìn ra chưa?"
Hạ Thiên cười hì hì nói: "Một ít trò mèo mà thôi, sao mà không nhìn ra được."
"Ý ngươi là ta đần à?" Tô Bối Bối bất mãn, lấy cùi chỏ chọt chọt vào eo Hạ Thiên, "Nói mau, là chuyện gì?"
Hạ Thiên thuận miệng giải thích: "Kỳ thực nói toạc ra cũng không thành vấn đề, chỉ là một tiểu nghi thức


Quá Mệnh


."
"Quá Mệnh?" Tô Bối Bối ngẩn người, vẫn không hiểu: “Nghĩa là sao?"
"Chính là nghi thức kéo dài tính mạng của một tà giáo ở phía Nam, lẽ ra đã biết mất hơn bốn mươi năm rồi." Hạ Thiên nhân cơ hội ôm Tô Bối Bối, nhẹ giọng giải thích ở bên tai nàng, "Mặc dù ta chưa từng thấy, nhưng lúc trước có nghe Đại sư phụ nói về nó. Bốn mươi năm trước, hắn đến phía Nam chữa bệnh cho một vị đại lão sắp chết, kết quả là vừa mới tới nơi thì bệnh nhân đã khỏi hẳn. Hắn cảm thấy kỳ lạ, nên đi điều tra thử, sau đó thì phát hiện ra nghi thức tà giáo


Quá Mệnh


này."
"Loại nghi thức này thực sự hữu dụng à?" Tô Bối Bối hỏi tiếp.
Hạ Thiên không nhịn được cười nhạo một tiếng: "Hữu dụng cái rắm. Nếu nó thật hữu dụng, thì nó cũng không phải là nghi thức tà giáo, mà là y thuật thần kỳ đường đường chính chính rồi. Ba ngày sau, đại lão đó liền chết bất đắc kỳ tử, ngay cả người nhà của hắn, và cả những người giúp hắn thực hiện nghi thức, toàn bộ đều thổ huyết mà chết."
Tô Bối Bối có chút khó hiểu: "Vô dụng, vậy tại sao còn có người lan truyền nghi thức này?"
"Bởi vì thế giới này luôn có một số đồ đần, cảm thấy mình khác biệt so với mọi người, cảm thấy mình sẽ là ngoại lệ." Hạ Thiên lười biếng nói: "Bọn họ sẽ coi thường những trường hợp thất bại, trong lòng cho rằng mình nhất định sẽ thành công, người khác không thành công là do người khác xui mà thôi."
Tô Bối Bối lại hỏi: "Vậy ý của ngươi, chúng ta đều phải chết à?"
"Bối nha đầu, nàng lại đần nữa rồi." Hạ Thiên cười hì hì, "Có ta ở đây, nàng chắc chắn sẽ không chết. Chưa kể, Hứa Chân Chân còn chẳng có linh lực, đoán chừng là loại nghi thức này sẽ uổng công vô ích, bản thân nàng căn bản không chịu nổi phản phệ, chỉ đơn thuần là đang tìm cái chết mà thôi."
"Ngươi nói ai đang tìm cái chết!" Lúc này, sau lưng Hạ Thiên và Tô Bối Bối vang lên một giọng nói lành lạnh.
Tô Bối Bối quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Hứa Chân Chân, trong tay nàng cũng không có cầm theo đồ ăn gì, mà là cầm một cây nĩa màu bạc trắng có hình dạng kỳ quái.
"Ta nói đồ đần nhà ngươi đó." Hạ Thiên hững hờ, trả lời một câu.
Hứa Chân Chân nở nụ cười, múa qua múa lại cây nĩa bạc dài một thước trong tay, nói với Hạ Thiên: "Thật không ngờ, ngươi vậy mà biết nghi thức


Quá Mệnh


, lẽ nào ngươi là người trong đồng đạo?"
"Đừng có nghĩ mình cao siêu." Hạ Thiên bĩu môi, "Ngươi, và cả mười tám đời tổ tông của ngươi đều không có vinh hạnh làm người trong đồng đạo với ta."
Hứa Chân Chân giận quá hóa cười, đặt ngang cây nĩa ở trước ngực, cười gằn không ngớt: "Khẩu khí của ngươi lớn thật. Lẽ ra sau khi ngươi biết được ta đang làm nghi thức


Quá Mệnh


, thì nên đứng dậy chạy trốn mới phải, ai mà ngờ các ngươi lại còn dám ở lại."
"Ở lại, là muốn nhìn thử các ngươi còn ngu xuẩn tới cỡ nào." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Hơn nữa nghi thức này, chỉ có người của tà giáo kia mới biết, phía sau ngươi hẳn là còn có lão gia hoả đang dạy ngươi."
Hứa Chân Chân lại thề thốt phủ nhận điều này: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nghi thức này là ta thấy được từ trong sách."
"Nói dối ở trước mặt ta là một hành động cực kỳ ngu xuẩn." Hạ Thiên không khỏi lắc đầu, "Bởi vì chẳng những vô dụng, mà còn sẽ vì thế mà mất mạng."
"Thật ra ta cũng muốn nói như vậy." Hứa Chân Chân đùa giỡn cây nĩa bạc trong tay, "Ban đầu ta chỉ muốn tìm các ngươi thử nghi thức, cho dù có thành công hay không, thì sau đó vẫn sẽ tha các ngươi rời đi. Thế nhưng, biểu hiện của các ngươi lại làm ta không yên lòng, cho nên ta quyết định phải giải quyết các ngươi."
"Ngươi định giết người tại đây à?" Tô Bối Bối chỉ chỉ những chiếc lều ở xung quanh, ít nhất cũng có mấy ngàn chiếc lều, người bình thường tùy tiện hô vài câu là phỏng chừng sẽ có mấy chục đến trăm người tới đây.
Hứa Chân Chân nở nụ cười, ngữ khí u ám, nói: "Ta không cần đích thân động thủ, chờ ngọn nến cháy xong, thì các ngươi tự nhiên sẽ chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận