Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2061. Ta chờ ngươi ở tầng sâu nhất

“Sư huynh nội môn, ngươi tới đúng lúc lắm, chúng ta cũng nhận được lệnh phải giết tên tiểu tử này.” Tên Đại Hùng kia từ dưới đất bò dậy kêu ầm lên: “Ngươi mau giết hắn đi, nhân tiện hãy báo thù thay cho chúng ta… A!”
“Câm miệng!” Người này trừng mắt nhìn Đại Hùng: “Lại nói nhảm nữa, trước tiên sẽ giết các ngươi đấy.”
Ba người Đại Hùng sợ tới mức vội vàng che miệng lại, thở mạnh cũng không dám.
“Còn ngươi nữa, tiểu cô nương.” Người này nhìn Phong Thiên Linh đang núp sau lưng Hạ Lãnh: “Chuyện của Phong Thiên Vũ ca ca của ngươi vẫn chưa xong đâu, ngươi thật sự cho rằng Liễu Thiếu trưởng môn sẽ bảo vệ gia tộc Vân Phong các ngươi sao?”
Hạ Lãnh cảm giác được cơ thể của Phong Thiên Linh đang không ngừng run sợ, lạnh giọng nói: “Ngươi nói nhảm nhiều quá, mau mau cút đi a, đừng lãng phí thời gian của ta.”
“Người trẻ tuổi bây giờ thực sự vô cùng điên cuồng, vậy thì đi chết đi.” Người này nhìn sắc trời một chút, sau đó lắc trường kiếm một cái, năm đóa hoa kiếm bay ra ngoài từ mũi kiếm, chúng chia ra lao về phía cổ họng của Hạ Lãnh, Phong Thiên Linh và ba người Đại Hùng.
...
Địa cầu, ở cung điện dưới đáy biển.
“Ngươi thật là kiêu ngạo, vậy thì đi chết đi.”
Người mặc áo đen động sát tâm muốn giết chết Hạ Thiên, ngưng kết ra một người khổng lồ màu đen liên tiếp tung cú đấm cực mạnh về phía hắn.
Bất kể sức mạnh hay tốc độ, Hạ Thiên tuyệt đối tin tưởng cho dù nắm đấm của tên khổng lồ màu đen kia có to hơn cả người của hắn, hắn cũng không để vào mắt, cũng không quá coi trọng, huống chi thủ đoạn giống như vậy hoàn toàn vô dụng với hắn.
Nắm đấm của tên khổng lồ màu đen giống như một chiếc búa lớn nặng nề đập về phía Hạ Thiên.
“Bang!”
Hạ Thiên thản nhiên đưa tay ra rồi nhẹ nhàng đẩy nắm đấm của tên khổng lồ màu đen.
“Chuyện ấy làm sao có thể?” Người áo đen kinh ngạc không thôi, hét ầm lên: “Mặc dù ngươi là người tu tiên, nhưng cơ thể chưa qua rèn luyện, chỉ là thể xác phàm tục, làm sao ngươi có thể địch nổi một quyền này của ta chứ!”
“Có cái gì mà không thể.” Hạ Thiên uể oải nói: “Bởi vì ta là thiên tài, còn ngươi là đồ ngốc.”
Người áo đen nghe thấy những lời ấy thì khá khó chịu, rõ ràng là hắn cảm thấy Hạ Thiên đang chế giễu mình: “Hạ Thiên, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi. Ta đã đánh giá thấp ngươi, ngươi thật sự không đơn giản.”
“Tất nhiên là ta không đơn giản rồi. Dù sao ta đẹp trai như vậy mà.” Hạ Thiên tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên: “Ngươi, tên ngốc kia không dám lộ diện, chắc chắn vì ngươi rất xấu. Người xấu xí làm sao có thể thắng được một anh chàng đẹp trai như ta chứ.”
Người áo đen gần như tức giận đến nghẹn lời bởi những lời này: “Ngươi đây là đang sỉ nhục ta!”
Ninh Nhụy Nhụy không hề ngạc nhiên chút nào, nàng biết Hạ Thiên chính là người như vậy, bản thân hắn cũng thật sự cảm thấy như vậy.
“Ta đã nắm rõ bản lãnh của tên kém thông minh này rồi.” Hạ Thiên ngáp một cái, “Thật vô vị, Tiểu muội chân dài, ngươi còn muốn đi khám phá những nơi khác không?”
Ninh Nhụy Nhụy gật gật đầu: “Tất nhiên là muốn, tới cũng tới rồi.”
“Vậy được, để ta giải quyết tên đần này trước đã a.” Hạ Thiên gật đầu, hắn đối với thế giới dưới nước này cũng không có hứng thú lắm, nhưng Ninh Nhụy Nhụy muốn ở lại đây tiếp tục chơi đùa, hắn tự nhiên cũng vui vẻ đi cùng. Chỉ có điều vẫn nên xử lý người áo đen trước mắt thì tốt hơn.
Vừa dứt lời, Hạ Thiên chỉ dùng một cú đấm đánh bay tên khổng lồ màu đen kia thành một làn sương đen, lại một cú đấm khác đánh tan biến làn sương đen.
Cả màn sương đen trong cung điện cũng dần dần tan biến, chỉ còn lại người áo đen.
Người áo đen hừ lạnh một tiếng: “Hạ Thiên, ngươi đừng quá tự cho mình là đúng. Đây chỉ là một hóa thân của ta thôi, ngay cả một chút tu vi cũng không có, ngươi có thể đánh bại hắn cũng không có cái gì tốt để kiêu ngạo đâu.”
“Ta cũng chỉ dùng một phần mười sức mạnh mà thôi.” Vẻ mặt Hạ Thiên tràn đầy sự khinh thường, đám thẳng tới: “Thằng ngu, tốt nhất ngươi đừng để ta gặp được, nếu không cứ gặp một lần đánh một lần.”
“Hạ Thiên, ta thừa nhận đã đánh giá thấp ngươi rồi.” Người áo đen hừ lạnh một tiếng: “Nhưng ta sẽ nhớ kỹ ngươi, chuyện này vẫn chưa xong đâu, ta chờ ngươi ở tầng sâu nhất trong cung điện.”
Chỉ chốc lát sau, người áo đen đã hoàn toàn biến mất giống như hắn chưa bao giờ xuất hiện.
“Ta còn chưa hỏi hắn làm cách nào để xuống đây?” Ninh Nhụy Nhụy định thần lại: “Ta chưa nhìn thấy cánh cửa hay đường hầm nào bên trong tòa đại điện này. Làm thế nào chúng ta mới xuống cung điện phía dưới được.”
Hạ Thiên thuận miệng đáp: "Không phải ở đây có cái động à?”
“Không thể nào?” Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt, nàng quay đầu lại thì thấy cái động mà tên không lồ màu đen vừa đập xuống mặt đất: "Chẳng lẽ người đó đã sớm đoán được bản thân sẽ thất bại, cho nên hắn đã cho chúng ta một thông đạo?”
Đối với loại chuyện kia, từ trước đến nay Hạ Thiên chưa bao giờ do dự: “Tiểu muội chân dài, cô thử xem chẳng phải sẽ biết ư?”
“Nhìn nó giống như một cái động không đáy.” Theo bản năng, Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy nguy hiểm.
Nàng lập tức nghĩ tới việc phải dính ở bên người Hạ Thiên, dường như không cần suy nghĩ nhiều, thế là nàng nói: “Mặc kệ, chúng ta đi xuống xem một chút đi.”
Nghe nói như thế, Hạ Thiên ôm lấy eo nhỏ của Ninh Nhụy Nhụy, trực tiếp nhảy xuống cái động không đáy kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận