Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3456: Làm chó thì nói làm chó

Tứ Hồ sơn trang, biệt thự số một.
Chính giữa phòng khách có một cái lư hương cổ xưa, tàn khói lượn lờ, trong không khí tràn ngập hương thơm quỷ dị nhàn nhạt.
Một lão giả cao lớn tóc bạc trắng đứng sau lư hương, vẻ mặt tươi cười nhìn đám người Hạ Thiên đang chậm rãi bước đến.
“Yên tâm đi, hương này không độc, chỉ dùng để bình tâm tĩnh khí.”
Lão giả tóc trắng thấy không ít người nhìn lư hương, lập tức mỉm cười giải thích.
“Có độc cũng chẳng sao, dù sao cũng không độc được ai.” Hạ Thiên lười biếng đáp lại một câu, sau đó kéo Ninh Nhụy Nhụy chọn một chỗ ngồi xuống.
Nhiếp Tiểu Lý đỡ mẹ của mình ngồi một bên Hạ Thiên.
Chiêm Cao Hạc có chút sợ hãi, lặng lẽ tránh xa Hạ Thiên, ngồi bên cạnh lão giả.
Khi Diệp Vô Minh nhìn thấy lão giả râu bạc, trong nháy mắt liền cảm thấy không đúng, nhưng nhìn kỹ lại thì không phát hiện được gì, đành phải yên lặng theo dõi kỳ biến.
“Người cũng đã đến đông đủ, mặc dù có chút khác biệt so với tình huống mà ta dự đoán nhưng không sao.” Lão giả tóc trắng cười khẽ, đảo mắt nhìn mọi người: “Thật ra có một số việc hoàn toàn có thể dùng lời nói để nói với nhau, không cần thiết phải chém chém giết giết.”
Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được liền châm chọc: “Ngươi nói như thế, giống như những việc chém chém giết giết trước đó không liên quan gì đến ngươi.”
“Có liên quan hay không, điều này không quan trọng.” Lão giả tóc trắng cười khẽ, nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Ninh tiểu thư, ngươi yên tâm đừng vội, chúng ta cứ nói chuyện với nhau một lát, thuận tiện giải quyết chút mâu thuẫn râu ria, có như vậy mới tiến vào chính đề được.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Không hứng thú.”
Lão giả tóc trắng nhìn Hạ Thiên, có chút tức giận: “Ngươi chính là Hạ Thiên? Quả nhiên cuồng vọng, một chút lễ phép cũng không hiểu.”
“Lễ phép là dành cho người một nhà.” Hạ Thiên còn chưa phản bác, Ninh Nhụy Nhụy đã trực tiếp lên tiếng: “Loại người giống như ngươi, không giết ngươi đã là tốt bụng lắm rồi.”
Diệp Vô Minh nhịn không được liền nói: “Long Hành Vũ, người nên lễ phép chính là ngươi. Hạ Thiên là Hội trưởng Thiên Nhân Hội do chính Diệp lão đích thân chỉ định. Ta chẳng qua chỉ thay mặt Hạ tiên sinh quản lý mà thôi.”
“Làm chó thì nói làm chó, nói dễ nghe như vậy làm gì.” Lão giả tóc trắng nhịn không được cười nhạo: “Lão gia hỏa Diệp Hoàn Lâm còn chưa chết sao? Còn hồ đồ đến mức như vậy, giao chức Hội trưởng cho loại người tầm thường như các ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy cười nói: “Theo ý của ngươi, nhất định phải cho ngươi làm Hội trưởng mới được sao?”
“Tất nhiên rồi.” Lão giả tóc trắng ngạo nghễ nói: “Chức vị Hội trưởng đó, ngoại trừ ta ra thì không còn ai có thể đảm nhận. Chỉ có ta mới có thể phát huy tác dụng của Thiên Nhân Hội đến mức lớn nhất, thậm chí còn khai sáng ra một thời đại mới.”
“Đáng tiếc, ngươi có vọng tưởng thế nào cũng vô dụng, chức Hội trưởng cũng không thuộc về ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy cười nhạt, ánh mắt tràn ngập sự mỉa mai, khinh thường.
Lão giả tóc trắng cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Đã đến rồi, chẳng lẽ các ngươi cũng không muốn biết cái gì sao? Lão phu cho các ngươi mười phút, cam đoan sẽ giải đáp hết tất cả mọi nghi hoặc của các ngươi.”
“Ta muốn biết một loạt sự việc xảy ra có phải do ngươi bày kế hay không?” Nhiếp Tiểu Lý lên tiếng hỏi.
“Ngươi nói một loạt là chỉ cái nào?” Ánh mắt lão giả tóc trắng hiện lên sự trêu tức: “Nếu ngươi nói hai nhà Chiêm Nhiếp thông gia, đích thật là do lão phu một tay bày kế. Nếu không, đám tiểu gia hỏa trong từ đường Nhiếp gia làm sao mà chịu nhả ra.”
Tiểu gia hỏa?
Nhiếp Tiểu Lý sửng sốt, lập tức nhớ đến tuổi tác của người trước mắt có vẻ rất lớn, gọi tộc lão Nhiếp gia là tiểu gia hỏa cũng rất bình thường.
Không đợi Nhiếp Tiểu Lý lấy lại tinh thần, lão giả tóc trắng đã nói tiếp: “Nếu ngươi nói thể chất bách độc bất xâm của ngươi có phải là do lão phu bày kế hay không, ta cũng có thể nói cho ngươi biết, không sai, chính là lão phu bày kế.”
“Ngươi nói cái gì?” Gương mặt Nhiếp Tiểu Lý hiện lên sự kinh ngạc.
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn lão giả tóc trắng trước mặt, bỗng dưng la hoảng lên: “Ngươi, ngươi là…”
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Nhiếp Tiểu Lý thấy biểu hiện của mẹ nàng khác thường, lập tức tiến lên ôm lấy bà.
“Ông ấy chính là người đã nghĩ kế cho ta, cũng là lão y sư mà nhị thúc ngươi đã giới thiệu cho ta.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý nhớ lại chuyện năm đó, chỉ cảm thấy cả người phát lạnh. Chẳng lẽ mười mấy năm trước bà đã trúng kế của người khác?
Lão giả tóc trắng cười khẽ: “Nhiếp thị, ngươi không cần hoảng hốt như thế. Lão phu cũng không nói sai cái gì, ngươi cũng không làm sai cái gì. Con gái của ngươi vẫn sống tốt đến bây giờ đó thôi.”
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý nghe xong, nhìn mặt của Nhiếp Tiểu Lý, thoáng yên tâm hơn một chút.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm gì?” Nhiếp Tiểu Lý dự cảm lão nhân này khẳng định có âm mưu không thể cho ai biết.
“Long lão, không cần thiết phải nói nhảm với bọn họ, cứ giết chết hết cho xong.” Chiêm Cao Hạc không kiên nhẫn, tiếp tục thúc giục: “Hai đứa con trai của ta đều chết trong tay bọn họ. Thù này không báo, ta không phải họ Chiêm.”
Lão giả tóc trắng mỉm cười nói: “Cao Hạc, thật ra ngươi đã đổ oan cho bọn họ rồi. Con trai út của ngươi không phải do bọn họ giết.”
“Thế ai giết?” Chiêm Cao Hạc không hiểu: ‘Ta đã điều tra qua, Thiên Thiên đang ở bể bơi, sau khi nói xong điều gì đó với Ninh Nhụy Nhụy thì bị người ta giết. Hung thủ ngoại trừ Hạ Thiên thì còn có thể là ai nữa?”
Hạ Thiên cũng nhớ đến việc này, thuận miệng nói: “Tên ngốc đó xác thực đáng chết, nhưng ta còn chưa ra tay, hắn ta đã chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận