Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4196: Không phải ngươi đã chết rồi sao?

“Không phải ngươi đã chết rồi sao?”
Hạ Thiên nhìn nam nhân bạch bào, phát hiện người này với Huyền Dương Tiên Đế của Tiểu Tiên Giới giống nhau như đúc.
Chờ ông ta kêu lên một câu “lại là ngươi”, Hạ Thiên gần như có thể kết luận người này và Huyền Dương Tiên Đế là cùng một người.
Lông mày Bạch Thi Tình cau lại, hiển nhiên có chút bất mãn với lời nói của Hạ Thiên.
“Hạ tiên sinh đã cứu hai đứa con gái của ta, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, sau này ta nhất định sẽ báo đáp.”
Nam nhân bạch bào hơi sợ hãi khi nhìn Hạ Thiên, thoáng có chút khẩn trương, nhìn Hạ Thiên như có vẻ cầu khẩn: “Về phần Hạ tiên sinh nếu có gì nghi hoặc, chúng ta từ từ nói chuyện sau, như thế nào?”
“Tùy ngươi.” Thật ra Hạ Thiên cũng không phải là người có tính cách ngang ngược, ngược lại còn rất thông tình đạt lý.
Chỉ cần ngươi nể mặt hắn, hắn sẽ nể mặt ngươi, rất ít khi chủ động đi gây chuyện hoặc chặt đứt cầu thang của người khác. Chỉ khi nào có một số tên ngớ ngẩn cố tình gây sự, hắn mới ngang tàng đánh trả mà thôi.
Hiện tại, mặc dù Hạ Thiên rất muốn xác nhận đối phương rốt cuộc có phải Huyền Dương Tiên Đế hay không, nhưng ông ta đã nói như vậy, hắn cũng không cần thiết phải vạch mặt ngay tại chỗ.
“A, cha biết Hạ Thiên sao?” Bạch Bích Tiêu lại càng sửng sốt, không khỏi nghi hoặc nhìn cha của mình.
Dù sao Hạ Thiên là người mặt đất, cha của nàng cả đời sống ở Sơn Hải giới, chưa từng ra ngoài, không có khả năng gặp được Hạ Thiên mới đúng chứ.
“Ha ha, không quen.” Nam nhân bạch bào mỉm cười, lấp liếm cho qua: “Không phải tụi con đi bắt cá mập sao? Tại sao nhanh như vậy đã quay về?”
Bạch Bích Tiêu quả nhiên bị dẫn sang chủ đề khác: “Cha, chẳng lẽ không phải cha đến đón chúng con sao?”
“Hẳn là không phải.” Bạch Thi Tình rất nhanh nghĩ đến điểm mấu chốt bên trong.
Mặc dù trước đó lão nhân cầm lái nói với các nàng gửi Phi Diệp phù, nhưng Hạ Thiên rất nhanh đã giải quyết đám tuần vệ kia, thành ra hai người không có gửi bùa đi. Nếu là vậy, cha của nàng tất nhiên không thể biết được các nàng sẽ quay về mà ở đây chờ.
Nam nhân bạch bào thuận miệng nói: “Ta vừa nhận được tin của hội trưởng lão, nói sẽ phái người đến tuyên bố một số chuyện, thành ra ta mới chờ ở đây.”
“Cha, cha không cần chờ nữa, người này nhất định là lai giả bất thiện.” Bạch Bích Tiêu nghe xong, nhịn không được liền tức giận nói: “Nếu không nhờ Hạ Thiên, tụi con nói không chừng đã bị tuần giới thủ vệ giết rồi.”
Nam nhân bạch bào nhìn lướt qua bốn phía, sau đó dặn dò người sau lưng: “Tam thúc, thúc ở đây chờ. Nếu người của hội trưởng lão đến, phiền thúc ứng phó trước.”
Một nam nhân trung niên đứng thẳng đằng sau nhẹ gật đầu: “Tộc trưởng cứ tự nhiên, nơi này có ta là được rồi.”
Nam nhân bạch bào lại bố trí thêm vài việc, sau đó nói với chị em Bạch thị: “Đi thôi, chúng ta về nhà. Hai đứa hãy nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
“Vâng.” Bạch Bích Tiêu gật đầu: “Hạ Thiên cũng đi theo đi. Chuyện này không có hắn thì không thể nói rõ ràng được.”
“Hạ tiên sinh là khách quý, cũng là khách quý ít gặp, đương nhiên không thể lạnh nhạt với hắn được rồi.” Nam nhân bạch bào nói với Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, hàn xá đơn sơ, không biết ngươi có chịu đến đó hay không?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Đến chỗ nào cũng được, ta muốn hỏi một vấn đề.”
“Yên tâm.” Nam nhân bạch bào gật đầu: “Ta biết Hạ tiên sinh muốn hỏi cái gì. Chờ đến hàn xá, chắc chắn ta sẽ nói rõ sự thật.”
Bạch Thi Tình bổ sung: “Cha, còn có Linh bá nữa.”
“Được, lão Linh, ngươi cũng đi theo đi.” Nam nhân bạch bào quay lại nhìn lão nhân cầm lái, khoát tay nói: “Ngươi cũng đi cùng luôn đi.”
“Đa tạ Tộc trưởng.” Lão nhân cầm lái cảm kích không thôi.
Hơn phân nửa người ở lại, số còn lại ngồi xe ngựa chậm rãi tiến vào trong thành.
….
Trong thư phòng.
Bạch Thi Tình nói sơ qua chuyện xảy ra vừa rồi.
“Lại có chuyện như thế sao?” Nam nhân bạch bào nghe xong, không khỏi giận tím mặt: “Trước đó, ngũ tộc đã xem chúng ta như quả hồng mềm, tùy ý mà bóp. Bây giờ, ngay cả tuần vệ cũng không để Phi Diệp tộc chúng ta vào mắt.”
“Đúng vậy, cha, người nhất định phải đòi công đạo lại cho tụi con.” Bạch Bích Tiêu tức giận nói: “Nếu không cho bọn họ một bài học, sợ rằng sau này chúng ta sẽ còn bị khi dễ nữa.”
Bạch Thi Tình lại cân nhắc đến vấn đề sâu hơn, có chút lo lắng nói: “Phụ thân, con sợ tuần giới thủ vệ sẽ không chịu để yên. Hơn nữa Giám Sát Ti cũng sẽ phái người đến. Nếu chúng ta không chuẩn bị sớm, chỉ sợ Phi Diệp tộc…”
Nàng không nói câu kế tiếp nhưng ý trong đó ai nghe xong cũng hiểu.
Nam nhân bạch bào lạnh lùng nói: “Các ngươi yên tâm đi, mặc kệ là tuần giới thần vệ hay là Giám Sát Ti, bọn họ chẳng qua chỉ ỷ vào hội trưởng lão và ngũ tộc mà thôi, thật ra bọn họ không dám vạch mặt với chúng ta đâu. Có ta ở đây một ngày, bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Nếu ngươi không có ở đây thì sao?” Hạ Thiên hỏi.
Nam nhân bạch bào còn chưa kịp phản ứng, Bạch Bích Tiêu đã bất mãn mắng Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ngươi nói vậy là có ý gì? Cha ta có thù oán gì với ngươi, tại sao ngươi cứ rủa cha ta chết như thế?”
“Ta không có rủa ông ta.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chỉ là đang nói sự thật mà thôi.”
“Ngươi.” Bạch Bích Tiêu không có khả năng tiếp nhận sự thật này.
“Hạ tiên sinh, có phải ngươi đã nhận ra điều gì đó hay không?” Mặc dù thời gian tiếp xúc với Hạ Thiên không dài, nhưng Bạch Thi Tình cảm thấy hắn không phải là người bắn tên không đích.
Hạ Thiên hờ hững nói: “Vậy ngươi phải hỏi cha ngươi đấy, có phải ông ta đã nhận ra cái gì rồi không?”
“Phụ thân, người…” Bạch Thi Tình lập tức quay đầu nhìn nam nhân bạch bào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận