Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4051: Rửa không sạch thì không cần rửa

Thạch Thuần nhếch miệng: “Nói dễ nghe quá nhỉ. Ngươi không phải người xâm nhập Cực Tiên mộ luôn sao? Ngươi không ở trong mộ, mộ cũng không phải của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà dùng tư thái chủ nhân tiễu sát người khác chứ.”
“Thế hệ Bùi gia chúng ta đều ở bí cảnh Thiên Cung, tất nhiên có chức trách bảo vệ Cực Tiên mộ.”
Bùi Thanh Phong ngẩn ra, lập tức phản bác.
Thạch Thuần nở nụ cười khinh thường: “Vậy gia tộc chúng ta sống trên trái đất qua nhiều thế hệ, ta cho phép ngươi sống trên trái đất, vậy có phải ta cũng có thể giết ngươi không?”
“Ngươi chính là cưỡng từ đoạt lý.”
Bùi Thanh Phong mắng một tiếng: “Ta không ngại nói cho ngươi biết, ngoài ta ra, giới trong còn có không ít cao thủ đang đến đây, chính là muốn giết chết những kẻ xâm lấn giống như ngươi. Phù Diêu Tiên Tử bên trong Cực Tiên mộ chính là sinh tử tồn vong của tất cả người giới trong. Không giết sạch đám người xâm nhập các ngươi, bí cảnh vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.”
“Ha ha, các ngươi nói cái gì cũng đúng, các ngươi tùy tiện giết người cũng đúng.”
Tâm trạng Thạch Thuần khá khó chịu, lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng các ngươi là ai? Được chỗ tốt bí cảnh thì cứ khư khư giữ lấy, một chút cũng không cho người trên mặt đất. Tư tưởng nhỏ hẹp như vậy còn nói một cách đường hoàng, rõ ràng bụng dạ hẹp hòi thì có, lại còn giả bộ cái gì là hiên ngang lẫm liệt. Đúng là cười chết người.”
“Ngươi.”
Bùi Thanh Phong nghẹn họng, chỉ có thể tiếp tục nói ra những lời độc ác: “Kể một ngàn nói một vạn, các ngươi cưỡng ép mở ra Cực Tiên mộ, chính là đoạn sinh tồn người giới trong chúng ta. Điều này đã gây họa cho tất cả người giới trong, các ngươi không cách nào rửa sạch.”
“Không cách nào rửa sạch thì không rửa nữa chứ sao?”
Vẻ mặt Thạch Thuần chẳng ra sao cả: “Hơn nữa, các ngươi cũng không phải rời khỏi bí cảnh thì sẽ chết. Giới trong không thể sống, thì các ngươi ra giới ngoài.”
“Giới ngoài?”
Ánh mắt Bùi Thanh Phong hiện lên sự khinh thường: “Ở đó linh khí mỏng manh, gần như bằng không, làm sao có thể là người… chỗ cho chúng ta ở. Chúng ta đều là tu tiên giả.”
Thạch Thuần cười một tiếng: “Lúc này còn giả bộ là tu tiên giả cao cao tại thượng. Nếu mặt đất ở không được, chẳng lẽ chúng ta là người chết sao?”
Bùi Thanh Phong im lặng.
“Nói trắng ra, các ngươi không muốn mất đi cảm giác cao cao tại thượng mà thôi.”
Thạch Thuần ngược lại không thèm để ý suy nghĩ này: “Trước kia chúng ta cũng chẳng biết bí cảnh là gì, các ngươi có thể tiêu diêu tự tại, coi chúng ta là phàm nhân không chút giá trị. Nhưng bây giờ, chúng ta chẳng những biết bí cảnh, còn có thể tùy ý tiến vào, thậm chí tu vi còn cao hơn các ngươi.”
“Cảm giác ưu việt trong lòng các ngươi không còn nữa, cũng không còn trạng thái thăng bằng. Cho nên chúng ta làm cái gì, các ngươi đều muốn phản đối.”
“Anh rể của ta mang theo chúng ta mở ra Cực Tiên mộ, chính là vì cứu trái đất, cách cục còn không cao hơn các ngươi sao?”
“Tuy nhiên, các ngươi lại vì chút tư dục của mình, bảo thủ thì không nói, còn muốn ngăn cản, vậy các ngươi có khác gì đám Ma tộc kia đâu.”
“Các ngươi tìm nhiều lý do như vậy, đúng là quá ngây thơ.”
“Nếu các ngươi trực tiếp đi tìm anh rể của ta để liều mạng, ta còn bội phục các ngươi là hán tử. Nhưng các ngươi chơi cái trò mai phục, so với phế vật còn không bằng.”
“…”
Thạch Thuần giống như súng bắn liên thanh, nói không ngừng nghỉ.
Từng câu từng chữ đều đâm vào tim Bùi Thanh Phong.
Bùi Thanh Phong há to miệng muốn phản bác, nhưng lại bị Thạch Thuần giẫm lên, không phát ra được chút âm thanh nào.
“Ta lười nghe ngươi nói nhảm lắm.”
Thạch Thuần cười nói: “Ta không giết ngươi, ngươi hãy tự sinh tự diệt ở chỗ này đi.”
Nói xong, nàng vẫn không quên cho Bùi Thanh Phong một cước, sau đó thả người bay xuống, dọc theo những ngọn núi lơ lửng, dần dần bay đi xa, rất nhanh biến mất không thấy.
Bùi Thanh Phong thấy Thạch Thuần đã rời đi, liền giãy dụa muốn đứng lên, nhưng chỉ cần động nhẹ, cơ thể của nàng ta đã đau đến mức không chịu được.
Qua một hồi lâu, nàng mới chịu đau đứng lên.
Nàng ta vừa đứng lên, đối diện đã bay đến một bóng người: “Vừa rồi người kia là ai vậy?”
“Ngươi là ai?”
Bùi Thanh Phong nhìn người đến, tập trung tinh thần, cau mày quát lớn: “Trên người ngươi có khí tức của người giới ngoại, ngươi cũng là kẻ xâm nhập, lập tức biến ra ngoài cho ta.”
Người đến cau chặt lông mày, lộ ra vẻ không thích, tiện tay chém ra một luồng kiếm khí.
“Hừ, ngươi cho rằng ta dễ khi dễ đúng không?”
Bùi Thanh Phong cũng nổi giận, nhấc kiếm dùng hết toàn lực.
Kiếm như thiểm điện đâm thẳng đến cổ họng đối phương.
Vừa rồi, nàng ta bị một tiểu cô nương đùa bỡn. Bây giờ lại có người khinh thường nàng ta như thế, nếu nàng ta không phô diễn một chút sức mạnh của mình, người khác sẽ cho rằng nàng là một con mèo bệnh mặc người ta khi dễ.
Phốc.
Chỉ thấy kiếm khí kia chém trường kiếm tinh hồng của nàng thành hai nửa, sau đó chui thẳng vào ngực nàng.
“Ngươi rốt cuộc là…”
Bùi Thanh Phong mở to mắt, không thể tin nổi, ngã ầm xuống đất, không còn thở nữa.
Người đến hờ hững nhìn thi thể một chút, không chút tình cảm ba động, thản nhiên nói: “Nơi này cách quan thất không xa, cũng không biết tiểu tử kia đã đến chưa nữa. Hy vọng vẫn chưa, như vậy ta vẫn còn chỗ trống.”
Hắn ta đứng im ngay tại chỗ một lát, cũng không chờ người kế tiếp đến, người này đã lách mình rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận