Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2262.3 lời đồn

"Cơn mưa này sẽ còn tiếp tục một thời gian nữa, vì an toàn, mong rằng Lãnh công tử chớ nóng vội." Giọng điệu của Khổng Thanh Tùng vẫn nhẹ nhàng, "Nếu như nửa đêm nghe được động tĩnh khác thường gì thì tuyệt đối......"
"Tuyệt đối đừng đi ra ngoài?" Tiêu Tú Nhi tiếp thêm một câu.
"Không phải." Thần sắc của Khổng Thanh Tùng có chút nghiêm túc: "Tuyệt đối đừng ở trong phòng, dù có bị xối chút mưa thì cũng nhớ phải chạy ra bên ngoài."
Nói xong, Khổng Thanh Tùng mới cất bước đi ra ngoài, đi được mấy bước đã đến chỗ rẽ hành lang, không còn thấy tăm hơi đâu.
"Công tử, người này có vấn đề về đầu óc phải không?" Tiêu Tú Nhi nhíu đôi mày thanh tú, nhỏ giọng hỏi.
Hạ Lãnh lắc đầu: "Hắn tới đây là để nhắc nhở chúng ta."
"Vậy tại sao ta lại nghe không hiểu gì hết?" Tiêu Tú Nhi nghiêng đầu nhỏ, "Bình thường nếu như sợ xảy ra chuyện gì, không phải đều nhắc nhở người khác ở trong phòng đừng đi ra ngoài sao? Thế mà hắn lại bảo chúng ta chạy ra ngoài, hơn nữa còn nói bị xối mưa cũng không vấn đề gì, lỡ như bị phong hàn thì làm sao bây giờ?"
"Ngươi cảm thấy ta sẽ bị phong hàn sao?" Hạ Lãnh nghiêng đầu, lườm Tiêu Tú Nhi một cái.
Tiêu Tú Nhi mới nhớ bản thân công tử là tu tiên giả, thể chất đặc thù, trên cơ bản sẽ không có bệnh, vì vậy không khỏi bĩu môi.
Tới gần đêm khuya, Cơ Cửu mới từ bên ngoài trở về.
"Cửu ca, đã dùng cơm chưa?" Tiêu Tú Nhi hỏi.
Cơ Cửu cười nói với nàng: "Ta đã ăn ở bên ngoài rồi, đừng lo lắng."
"À." Tiêu Tú Nhi gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, một nhóm bốn người đều tập hợp ở thư phòng.
Hạ Lãnh là muốn biết Cơ Cửu đã thu thập được tin tức hữu dụng gì, mà Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh lại muốn nghe kỳ văn dật chuyện.
"Có thu hoạch được gì không?"
Hạ Lãnh thuận miệng hỏi.
Cơ Cửu uống hơn phân nửa bát trà nóng, lau miệng nói: "Đúng là ta có nghe được một chút chuyện, chỉ là không biết có hữu dụng với công tử hay không."
Hạ Lãnh cũng không nóng nảy: "Ngươi nói thử xem."
"Liên quan tới trận mưa ở Bắc Vân quận, bên ngoài có ba loại ý kiến." Cơ Cửu dừng lại vài giây, hiển nhiên là đang sắp xếp câu chữ: "Loại thứ nhất, nói là rất lâu trước đây có một thần nữ......"
"Cửu ca, cái này chúng ta đã biết rồi." Tiêu Tú Nhi cắt lời Cơ Cửu, "Ngươi nói hai loại còn lại đi."
Cơ Cửu sửng sốt một chút, Hạ Lãnh giải thích: "Vừa rồi chủ thuê nhà đã tới kể cho chúng ta nghe cố sự một thần nữ làm mưa rơi xuống."
"Tốt thôi, vậy ta không nói cái này nữa." Cơ Cửu gật đầu, mọi người đã không có hứng thú, hắn kể lại cũng không có thú vị gì. Mấy ngày nay thực sự quá nhàm chán, cho nên kể chuyện xưa và nghe cố sự đã thành trò tiêu khiển giữa bốn người.
"Loại thứ hai, nói là một ngôi chùa ở thành Bắc có một chiếc tiên chuông ngàn năm bay tới, không người nào có thể gõ vang." Cơ Cửu nói tiếp, còn duỗi tay miêu tả kích thước của chiếc chuông kia, "Tục truyền đó là một cái chuông cầu mưa, chỉ cần có người gõ vang thì trời sẽ mưa."
"Cái này có chút không đúng rồi." Dù sao thì Phong Thiên Linh cũng là người Vân Châu, vẫn hiểu rõ một ít chuyện ở Bắc Vân quận, "Lúc nhỏ ta cũng đã được nghe truyền thuyết về chiếc chuông kia, chỉ nói đó là chuông cầu con, nếu có thể gõ vang thì có thể thuận lợi sinh ra con trai."
"Đó là tiếng địa phương ở Bắc Vân quận, vũ tức là tử." Cơ Cửu cười giải thích: "Thần Phong Cốc cách bên này mấy toà núi, giọng vùng miền cũng không tương thông."
“Vậy lời đồn cuối cùng là cái gì?" Tiêu Tú Nhi hỏi.
Cơ Cửu lộ ra nụ cười ý vị thâm trường: "Loại thứ ba có chút thú vị, trên núi ngoài thành có một con yêu quái, chỉ cần nó xuống núi thì trời sẽ mưa."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tú Nhi có chút mờ mịt: "Có ý gì? Yêu quái ăn một bữa cơm cần tới tận chín tháng sao?"
"Yêu quái này không phải là Sơn Tiêu dã quái, nghe nói đó là một giọt nước mắt của tiên nhân ngàn vạn năm trước, dưới cơ duyên xảo hợp lại trở thành yêu." Cơ Cửu tiếp tục nói: "Hơn nữa thứ nó ăn không phải là người, cũng không phải là đồ ăn khác, mà là khí."
"Đó không phải là quỷ sao?" Tiêu Tú Nhi cũng không kinh ngạc, bĩu môi nói: "Trong tiểu thuyết chí quái đều có ghi, quỷ quái đều hút dương khí gì đó."
Cơ Cửu vốn định giải thích cặn kẽ một chút, ngay sau đó lắc đầu, hắn cảm giác Tiêu Tú Nhi chưa hẳn có thể nghe hiểu, thế là gật đầu: "Ừ, ngươi có thể hiểu như vậy. Chỉ cần dính vào mưa bụi mà nó phun ra, như vậy khí trong cơ thể cũng sẽ bị hút đi."
"Nếu vậy lời nói trước đó của vị Khổng Lão bản kia có chút kì quái." Hạ Lãnh xoa cằm, bắt đầu suy nghĩ.
Nếu như loại truyền thuyết thứ ba là thật, vậy thì lời đề nghị khi bọn họ có chuyện gì thì đều phải chạy ra hứng mưa của vị Khổng Lão bản kia khá quỷ dị.
Nhưng hắn lại cảm thấy vị Khổng Lão bản này không cừu không oán với bốn người, không có đạo lý tính kế bọn hắn, hơn nữa còn là dùng phương thức tùy ý như vậy.
Bỗng dưng, trong lòng Hạ Lãnh run lên, ánh mắt nhìn quanh phòng.
Thần sắc của Cơ Cửu cũng nháy mắt trở nên ngưng trọng vô cùng, cho dù là hơi chậm tiêu như Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh cũng đều cảm giác được có chút không đúng.
Bên ngoài ánh nến là bóng ma dày đặc, chúng giống như là có sinh mệnh, hơi hơi lay động theo ánh sáng.
Khuôn mặt Hạ Lãnh căng thẳng, cảm thụ một hồi, bỗng nhiên khẽ phun ra một chữ: "Chạy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận