Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3806: Ngu ngốc thì làm gì có nhân tính

“Lần này hắn chết chắc.”
Từ đằng xa, tại tầng cao nhất biệt thự ven hồ, có ba bóng người đang nhìn chằm chằm tình huống bên này.
Trong đó có một nam nhân trung niên to mọng nhìn vụ nổ, không khỏi vỗ tay kêu lên.
Ông ta chính là con trai lớn của Bạch Vạn Bang Bạch Thiên Hùng. Trước đó, bởi vì nữ nhân Lệ Lệ Á, ông ta đã từng có xung đột với Hạ Thiên. Kết quả, ông ta chẳng những mất đi dã nhân bảo tiêu vô cùng quý giá, mà còn bị Bạch Vạn Bang cưỡng chế về nhà bế môn hối lỗi.
Khi người này xuất hiện ở đây, hiển nhiên là ông ta đã không coi Bạch Vạn Bang ra gì.
“Chết cũng tốt, không chết cũng không sao.” Một nam nhân mặc áo bào xanh đứng sau lưng Bạch Thiên Hùng khinh thường nói: “Bạch lão đệ, chỉ cần có ta ở đây, kẻ này không đáng để lo.”
Bạch Thiên Hùng nghe xong, không khỏi bớt lo lắng: “Đó là đương nhiên rồi. Mã huynh là đại đệ tử Hoàng chưởng môn phái Thiên Sơn, thân phận đáng được tôn sùng đến cỡ nào, thực lực vô cùng mạnh mẽ, làm sao đám dã tặc kia có thể so sánh được.”
“Tiểu tử kia xác thực có chút bản lãnh.” Nam nhân áo bào xanh khoát tay, cũng không vì thế mà kiêu ngạo: “Sư đệ của ta Hoàng Thiết Thiền rất có khả năng chết trong tay hắn. Chuyện này nhất định phải tìm tiểu tử đó hỏi cho rõ ràng.”
Bạch Thiên Hùng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, thuận miệng hỏi: “Ta cũng đã từng gặp Thiết Thiền. Mặc dù vẫn còn kém ngươi một bậc nhưng cũng không đến mức bị Hạ Thiên giết chứ.”
Mặc dù ông ta đã từng lĩnh giáo qua sự lợi hại của Hạ Thiên nhưng trong tiềm thức vẫn không coi Hạ Thiên ra gì, chủ yếu cách nói chuyện và hành động của Hạ Thiên cũng không quá mức ép buộc người khác, tổng mang đến cho người ta một cảm giác uể oải, giống như chỉ cần chăm chú một chút, nghiêm túc hơn một chút là hắn sẽ chết vậy.
Lúc này, nữ nhân mặc váy đỏ đừng đằng sau hai người nhịn không được liền nói: “Này, chẳng lẽ hai người không quan tâm an nguy của Bạch Thiên Minh sao?”
“Có gì mà phải quan tâm? Tiểu tử kia đã sớm có hai lòng, còn tưởng rằng ta không biết.” Bạch Thiên Hùng hừ lạnh một tiếng, giọng nói vô cùng khinh thường: “Nếu ta không tính toán hắn ta, hắn ta sớm muộn gì cũng tính toán ta. Bây giờ để hắn ta đồng quy vu tận với Hạ Thiên đã là nể mặt hắn ta lắm rồi.”
Nữ nhân váy đỏ lắc đầu, cảm khái nói: “Quả nhiên người trong thế gia đại tộc đều là súc sinh. Đừng nói nhân tình, thậm chí ngay cả nửa điểm nhân tính cũng không có.”
“Nói như ngươi không phải người thế gia vọng tộc vậy?” Bạch Thiên Hùng khinh thường nhìn nữ nhân váy đỏ: “Vu tiên cô, ta bỏ ra nhiều tiền mời ngươi đến đây cũng không phải nghe ngươi mắng ta.”
Nữ nhân váy đỏ khẽ cười nói: “A, nói cũng phải, lấy tiền thì phải làm việc, chuyện khác không liên quan đến ta.”
“Quả nhiên không chết.” Con ngươi nam nhân áo bào xanh bỗng dưng co rụt lại, nhìn về phía xa: “Tuy nhiên, đại hán kia là ai?”
“Đại hán?” Bạch Thiên Hùng nghe xong, không khỏi sinh nghi, sau đó đưa mắt nhìn sang, nhìn thấy tình huống khiến ông ta muốn thổ huyết: “Đó vốn là Đạt La Trà bảo tiêu của ta, là dã nhân núi tuyết cực kỳ hiếm thấy.”
Cách đó không xa, Hạ Thiên và Dương San vẫn bình yên, chẳng những không chết, thậm chí trên người còn không có một chút tổn thương nào.
Lúc này, cũng không phải Hạ Thiên ra tay, mà là có người bỗng nhiên xuất hiện che lại cho hắn và Dương San.
“A, Thiết Kim Cương, ngươi, ngươi không sao chứ?” Dương San nhìn thoáng qua cự nhân đang che chắn trước mặt nàng và Hạ Thiên, rõ ràng là tiểu đệ Hạ Thiên đã thu trước đó. Lúc trước hắn ta có tên là Đạt La Trà, bây giờ đổi tên thành Thiết Kim Cương, nhũ danh Tiểu Hoàng.
Thiết Kim Cương kêu lên một tiếng đau đớn, không nói gì.
Hạ Thiên cười nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng yên tâm đi. Tiểu Hoàng da dày thịt béo, trình độ nổ như thế không thương tổn được hắn ta đâu.”
“Hừ.” Thiết Kim Cương quát khẽ một tiếng, bỗng dưng vung mạnh hai cánh tay, trong nháy mắt xua tan nhiệt lực và tàn lửa chung quanh.
Về phần Bạch Thiên Minh, hắn ta đã bị tàn phế hơn nửa người, ngã trên mặt đất, ánh mắt mở to, chết không nhắm mắt, nhưng hắn ta đã chết đến mức không thể chết hơn.
“Lấy nhân mạng ra làm trò đùa, đám người kia đúng là không có chút nhân tính.” Dương San nhìn thấy thảm trạng của Bạch Thiên Minh, cho dù nàng cũng rất xem thường người này nhưng cũng vạn lần không nghĩ đến có người có thể làm ra chuyện phát rồ đến như vậy.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngu ngốc thì làm gì có nhân tính. Dung lượng não của bọn họ cũng chỉ dùng để trang trí mà thôi.”
“Ông xã, tuyệt đối không được bỏ qua người đứng đằng sau.” Dương San căm hận nói.
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Đương nhiên không thể bỏ qua, hơn nữa còn phải để cho đám ngu ngốc đó biết kết quả chọc giận ta là như thế nào.”
Dương San gật đầu: “Đi, chúng ta đi tìm chỗ ẩn thân của đám người kia đi.”
“Không cần tìm, bọn họ đang ở chỗ kia.” Hạ Thiên tiện tay chỉ về một hướng.
Dương San thuận theo hướng Hạ Thiên chỉ nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một biệt thự ven hồ, có ba người đang đứng trên đó.
Trong đó có một người nhìn rất quen mặt. Dương San lạnh lùng nói: “Lại là ông ta, trước đó không phải Bạch lão đã yêu cầu ông ta bế môn hối lỗi rồi sao?”
“Ông ta không có đi.” Thiết Kim Cương im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng: “Hơn nữa ông ta còn đi tìm sự giúp đỡ. Một nam một nữ kia không dễ chọc đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận