Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3897: Bọn họ ngăn cản ngươi muốn chết

Một lát sau, Bạch Vạn Bang cũng chậm rãi bước ra, cười lạnh: “Nhạc Vô Nhai, ngươi càng già càng khó tính đấy, ngay cả đám tiểu bối cũng bắt bẻ và tức giận.”
Tiếp theo, từ trong cung điện lại chạy ra mấy người, tuổi tác không nhỏ.
Băng Ngữ Hạ đưa mắt nhìn, phát hiện những người này đều là đại diện đến tham gia liên minh Cửu Sơn: “Những người này đều là đại diện của danh môn các sơn, bây giờ tất cả đều đi ra, cũng không biết hội nghị liên minh Cửu Sơn đã đàm phán như thế nào.”
“Đánh rắm.”
Nhạc chưởng môn tức giận cực kỳ, không còn tâm trạng nghe người ta nói, chỉ vào Bạch Vạn Bang mà mắng: “Bạch Vạn Bang, ngươi cút sang một bên cho ta. Tiểu tử này giết con trai của ta, chờ ta làm thịt hắn xong, ta sẽ tính sổ với các ngươi.”
“Đứa con trai kia của ngươi gian dâm cướp bóc, việc ác bất tận, đã sớm đáng chết.”
Bạch Vạn Bang có chút trào phúng: “Hơn nữa, thương thế của hắn ta rõ ràng là trúng chưởng pháp của ngươi mà chết. Nhạc chưởng môn quân pháp bất vị thân, thật sự khiến người ta khâm phục không thôi.”
Nhạc Vô Nhai tức đến mức thất khiếu phun lửa, nhấc chưởng chụp về phía Bạch Vạn Bang: “Nếu ngươi muốn chết, vậy ta sẽ tiễn ngươi về Tây Thiên trước.”
“Thật ra, món nợ của chúng ta phải do chúng ta tính trước.”
Bạch Vạn Bang lạnh lùng nói: ‘Chi biến bốn mươi năm trước của phái Tuyết Sơn hẳn là do phái Côn Luân các ngươi âm thầm giở trò quỷ.”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ăn trước của ta một chưởng.”
Đang khí nói chuyện, chưởng lực đã oanh đến trước mặt Bạch Vạn Bang.
Một chưởng này, mặc dù không có dùng hết khí lực nhưng thế như chẻ tre.
Sắc mặt Bạch Vạn Bang căng lên, bản thân cảm nhận được sự kinh khủng của Nhạc chưởng môn. Nhưng bây giờ ông ta không thể tránh, hơn phân nửa cũng tránh không được, chỉ có thể chọi cứng một chưởng này.
Mấy năm qua ông vẫn luôn bế quan. Mặc dù vẫn chưa đột phá nhưng cũng không phải là không có thu hoạch.
Ít nhất chân khí đã có một bước tiến dài, có thể so sánh hơn thua với Nhạc chưởng môn.
Bốp.
Hai chưởng tương giao, kình khí khuấy động như cuồng phong thổi tới.
“Hừ, với chút thực lực đó của ngươi mà cũng dám khiêu chiến với ta. Đi chết đi.”
Gương mặt Nhạc chưởng môn hiện lên sự khinh thường, tăng thêm mấy phần chân khí.
Bạch Vạn Bang kêu lên một tiếng đau đớn, dựa thế bay rớt ra ngoài.
“Muốn chạy trốn?”
Nhạc chưởng môn cười lạnh không thôi, thân hình lập tức bay theo, lại một chưởng đánh vào trán Bạch Vạn Bang.
Bốp.
Tuy nhiên, Ninh Vọng Hải lại xuất hiện thay Bạch Vạn Bang ngăn lại một chưởng này.
Sắc mặt Nhạc chưởng môn tái xanh, căm hận nói: “Ninh Vạn Hưu, nguơi cũng muốn chết?”
Ninh Vọng Hải bình tĩnh không sợ, thản nhiên trả lời: “Đối với cái chết của con trai ngươi, chúng ta chỉ có thể khuyên ngươi nén bi thương. Nhưng ân oán bốn mươi năm trước, hôm nay nhất định phải nói cho rõ. Nhạc chưởng môn tốt nhất yên tâm đừng vội.”
Bạch Vạn Bang nhặt về được cái mạng, nói theo: “Nhạc chưởng môn đoán chừng sợ nói không rõ ràng, cho nên mới vội vã giết người diệt khẩu như thế.”
“Ta lười nói nhảm với các ngươi. Ngươi cũng nên đi chết cho ta.”
Gương mặt Nhạc chưởng môn lạnh lại, một chút cũng không do dự, song chưởng như ảnh vỗ tới Ninh Vọng Hải và Bạch Vạn Bang.
“Gia gia.”
Ninh Nhụy Nhụy thấy vậy, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng, muốn tiến lên hỗ trợ.
Hạ Thiên nói: “Tiểu muội chân dài, nàng không cần phải gấp. Gia gia của nàng sẽ không có việc gì đâu. Việc này để tự bọn họ giải quyết. Nếu thật sự không giải quyết được, lúc đó nàng hãy ra mặt.”
“Nhưng Nhạc chưởng môn kia quá lợi hại, gia gia có thể được không?”
Ninh Nhụy Nhụy vẫn do dự.
“Nàng cũng biết, chỉ là lợi hại mà thôi.”
Hạ Thiên nhếch miệng, hờ hững nói.
Ninh Nhụy Nhụy nghe Hạ Thiên nói, tâm trạng cũng không còn khẩn trương nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, cho dù gia gia của nàng không kiên trì nổi, với thực lực của nàng bây giờ, nàng có thể tùy thời ra tay tương trợ. Vì thế, nàng lại càng bình tĩnh hơn.
Một bên khác, Nhạc chưởng môn phát hiện ông ta nhất thời không cách nào bắt lại được Ninh Vọng Hải và Bạch Vạn Bang, không khỏi giận dữ quát lớn: “Các ngươi cút ngay cho ta, đừng ép ta ra tay hạ sát các ngươi.”
“Nói đã đến nước như vậy, chẳng lẽ ngươi còn hạ thủ lưu tình được sao?”
Bạch Vạn Bang cười lạnh.
Ninh Vọng Hải cũng không châm chọc, chỉ nói: “Chúng ta cũng không phải muốn phân sinh tử với ngươi, chỉ hy vọng ngươi bình tĩnh lại, sau đó cùng nhau giải tỏa ân oán cũ.”
“Con trai của ta chết rồi.”
Nhạc chưởng môn tức giận rống to, hai mắt phun lửa: “Các ngươi cản ta báo thù thì đừng trách ta một chút thể diện cũng không cho.”
Hạ Thiên cười nói: “Thật ra ngươi nên cảm ơn bọn họ, bởi vì bọn họ không phải ngăn cản ngươi báo thù mà là ngăn cản ngươi muốn chết.”
“Biến đi.”
Nhạc chưởng môn nghe xong, hoàn toàn bạo phát, một luồng sức mạnh vô danh giống như biển gầm phun ra ngoài, đánh bay Bạch Vạn Bang và Ninh Vọng Hải.
Tiếp theo, song chưởng của ông ta nổi lên kim quang mỏng nhạt, đánh tới Hạ Thiên.
“Tiểu tử, ta muốn ngươi đền mạng cho con trai ta.”
Đúng vào lúc này, lại có một bóng người không chút dấu hiệu xuất hiện sau lưng Hạ Thiên.
“Hạ Thiên, cẩn thận sau…” Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy, lớn tiếng nhắc nhở.
Đáng tiếc, đã muộn.
Tốc độ người này cực nhanh. Chữ Hạ của Ninh Nhụy Nhụy vừa ra khỏi miệng, người này đã đắc thủ. Khi nói đến chữ Thiên, người kia đã biến mất.
Vừa dứt lời, Nhạc chưởng môn cũng đã đánh vào ngực Hạ Thiên. Khi thu tay lại, gương mặt ông ta không khỏi hiện lên vẻ đại thù đã được báo.
“Ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận