Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1807. Hắn không phải là một người lý trí

“Nam Cung tiểu thư, trước tiên, ta vẫn chưa biết ngươi là ai, thứ hai, ta cũng không biết bây giờ ta có nguy hiểm gì, cuối cùng, nếu ngươi đến tìm Hạ Thiên, thì ta đề nghị ngươi trực tiếp đi tìm hắn, không cần tới tìm ta.” A Cửu đã bình tĩnh lại, nàng mơ hồ nhận ra, người mà Nam Cung Tú thật sự muốn tìm, thật ra là Hạ Thiên.
Mà người này rốt cuộc có ác ý hay không thì A Cửu vẫn không xác định được, trên thực tế, nàng không tin nàng ta tới để giúp đỡ.
Thời buổi này, chưa từng có ai vô duyên vô cớ đến giúp đỡ, tất cả đều vì mục đích khác.
Rốt cuộc thì thiên hạ này không có bữa trưa nào miễn phí cả.
“A Cửu tiểu thư, thật ra giữa chúng ta có thể thẳng thắn một chút, không sai, ta quả thật tới tìm Hạ Thiên, trên thực tế, ta đã đến thế giới này của các ngươi được một khoảng thời gian rồi, mà ta đã đi theo bên cạnh Hạ Thiên cũng được một khoảng thời gian.” Nam Cung Tú từ tốn nói: “Trước khi ngươi rời khỏi núi tuyết, thật ra ta vẫn luôn đi theo Hạ Thiên, nhưng sau đó, ta lựa chọn âm thầm quan sát ngươi, và hôm nay ta mới quyết định nói chuyện thẳng thắn với ngươi.”
Lúc này, phục vụ dọn đồ ăn lên, còn chủ động đưa thêm bát đũa cho Nam Cung Tú, đợi sau khi người phục vụ rời đi, Nam Cung Tú mới tiếp tục nói: “A Cửu tiểu thư, sở dĩ ta lựa chọn nói chuyện với ngươi trước, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, bởi vì sau khi ta quan sát Hạ Thiên một khoảng thời gian, phát hiện người kia rất khó đoán, nói đơn giản hơn một chút, hắn không phải là một người lý trí.”
“Ngươi cảm thấy ta dễ nói chuyện hơn sao?” Giọng của A Cửu rất bình tĩnh, nàng lại lần nữa nhận ra rằng, Nam Cung Tú quả thật không phải là người bình thường, người này không chỉ đi theo nàng, trước đó còn đi theo Hạ Thiên, mà bất luận là nàng hay Hạ Thiên, hiển nhiên hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của Nam Cung Tú.
Điều đó cũng có nghĩa là, phán đoán của nàng không sai, Nam Cung Tú không chỉ mạnh hơn nàng, mà còn mạnh hơn Hạ Thiên.
“A Cửu tiểu thư, thật ra, ta muốn cho ngươi một cơ hôi, một cơ hội có thể thật sự quyết định cuộc đời của ngươi.” Nam Cung Tú cười nhạt: “Vừa rồi ta nói rằng ta đến đây để giúp các ngươi, nhưng thật ra nói chính xác hơn là ta đến để giúp ngươi.”
Nam Cung Tú ngừng một chút, bổ sung thêm: “Còn muốn giúp Hạ Thiên hay không, quyền quyết định nằm trong tay ngươi.”
“Nam Cung tiểu thư, ta vẫn không hiểu rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” A Cửu cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm: “Nếu ngươi không thể nói thẳng hơn chút, ta hy vọng ngươi đừng làm phiền ta dùng bữa.”
“Không sao, A Cửu tiểu thư, ngươi cứ ăn đi, ta từ từ nói rõ cho ngươi biết.” Nam Cung Tú cười nhạt: “Ta tin rằng sau khi ngươi ăn xong bữa trưa này, có thể chính thức đưa ra quyết định.”
A Cửu không nói gì, dáng vẻ chuyên tâm ăn cơm.
“Ở thế giới này của các ngươi, có không ít lời đồn về những Dị Giới hay các không gian song song khác, mà khoa học ở thế giới này của các ngươi cũng tin rằng trong bầu trời đầy sao kia, trên những tinh cầu mà các ngươi có thể hoặc không thể nhìn thấy bằng mắt thường, có những loài người hoặc sinh vật khác sinh sống.” Nam Cung Tú bắt đầu chậm rãi nói: “Mà ta có thể nói cho ngươi biết, thật ra, trên lý thuyết, những điều đó đều đúng, có tồn tại những Dị Giới khác, cũng tồn tại cả những không gian song song, mà trong vũ trụ này của các ngươi, quả thật có tồn tại những tinh cầu khác có loài người sinh sống.”
A Cửu đối với những điều kia rõ ràng không cảm thấy có gì đặc biệt, vẫn đang ăn cơm.
“Thật ra đối với các ngươi mà nói, bất kể là không gian khác cũng được, hay những tinh cầu khác, về cơ bản đều là Dị Giới, bởi vì dựa vào năng lực của loài người trên tinh cầu các ngươi không thể đến được những nơi đấy.” Nam Cung Tú tiếp tục bắt đầu thuật lại: “Nhưng thật ra có vài người, có thể đi đến bất cứ nơi đâu.”
“Ngươi đang nói đến người tu tiên sao?” Cuối cùng A Cửu cũng nói một câu.
“Đúng vậy, thật ra đối với những người được gọi là người tu tiên cũng có rất nhiều loại, có một số nơi gọi là người tu chân, một số nơi gọi là thần, còn một số nơi lại gọi là người tu tiên, hoặc những tên gọi khác.” Nam Cung Tú khẽ gật đầu: “Thế giới của các ngươi, là một thế giới tôn sùng khoa học kỹ thuật, mà ta cũng biết trong vũ trụ này, có rất nhiều tinh cầu khoa học kỹ thuật rất phát triển, nhưng trên thực tế, đối với người tu tiên mà nói, dù thế giới có khoa học kỹ thuật phát triển đến mức nào cũng đều là một thế giới cấp thấp.”
“Người tu tiên các ngươi luôn cảm thấy bản thân rất cao cấp sao?” A Cửu hừ lạnh một tiếng.
“A Cửu tiểu thư, thật ra ngươi phải nói là người tu tiên chúng ta, dù sao thì ngươi cũng là người tu tiên.” Nam Cung Tú cười nhạt: “Ngoài ra, có một câu ngươi đã nói sai rồi, không phải chúng ta cảm thấy bản thân cao cấp hơn, mà trên thực tế người tu tiên quả thật cao cấp hơn.”
Nam Cung Tú khẽ cười, tiếp tục nói: “A Cửu tiểu thư, ta biết ngươi có chút oán hận đối với Hạ Thiên, ngươi cảm thấy hắn dùng năng lực của người tu tiên muốn làm gì thì làm, đặc biệt là đối với ngươi, còn làm rất nhiều chuyện đối với vị tiểu thư mà ngươi rất tôn trọng, nhưng có một số sự thật ngươi nhất định phải hiểu rõ, chính là người tu tiên quả thật cao cấp hơn.”
“Nam Cung tiểu thư, ngược lại ta rất muốn biết, vì sao người tu tiên lại cao cấp hơn? Chẳng lẽ năng lực càng mạnh thì càng cao cấp hơn sao?” A Cửu lạnh lùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận