Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4229: Thần miếu Rabelais

“Đương nhiên rồi, dù sao cũng là nữ nhân của ta mà.” Hạ Thiên đắc ý cười một tiếng.
“Liên quan đến chuyện Bùi Hồng Tụ, ta đã liên lạc với bé ngoan, còn có Triệu Thanh Thanh, nhờ các nàng cùng với bên trên triển khai điều tra.” Kiều Tiểu Kiều vén mấy sợi tóc bị gió thổi bay: “Hẳn rất nhanh sẽ có kết quả. Chúng ta nên giải quyết chuyện Ngu Giả Chi Trác trước, chờ cứu Nhiếp Tử Hùng ra, chúng ta sẽ trở lại Tiên Vân đại lục.”
Hạ Thiên tất nhiên không có ý kiến: “Vợ Tiểu Kiều, mấy chuyện này do nàng quyết.”
“A, đến rồi, chúng ta đến nơi rồi.”
Đúng lúc này, từ đằng xa có ba bóng người bước đến. Bọn họ đều mặc trang phục leo núi, còn đeo bình dưỡng khí, cầm gậy leo núi, vô cùng khó khăn bò lên đỉnh núi.
“Hình như là người leo núi.” Kiều Tiểu Kiều liếc mắt nhìn, lập tức nhận ra: “Hơn nữa còn nói tiếng Trung, xem ra là người trong nước.”
“A, tại sao có người còn đến sớm hơn cả chúng ta?”
Lúc này, một nam nhân trung niên râu ria xồm xoàm nhìn thấy Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều đằng xa.
Hai người còn lại nghe xong, cũng quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối mặt với ánh mắt của Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều.
Một nữ nhân thân hình nhỏ nhắn, khí tức ổn nhất hô to với Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều: “Ngươi, hai người các ngươi là ai? Tại sao ngay cả trang phục leo núi cũng không mặc? Các ngươi không sợ chết cóng sao?”
“San San, nhỏ giọng một chút đi, nếu không tuyết sẽ bị lở, cũng tiết kiệm một chút dưỡng khí.” Người lớn tuổi nhất thở hổn hển, hít một hơi dưỡng khí, miễn cưỡng điều chỉnh hơi thở của mình.
“Nhưng bọn họ là người trong nước, hơn nữa còn… thật kỳ quái.”
San San vô cùng buồn bực nhìn Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều: “Phòng hộ gì cũng không có, lại còn không mang theo dưỡng khí, nhưng bọn họ vẫn leo lên được đỉnh núi.”
“Hơn nữa, hôm nay chỉ có đội chúng ta đăng đỉnh, bọn họ từ chỗ nào xuất hiện thế?” Nam nhân râu quai nón cũng cảm thấy kỳ quái, rùng mình một cái, rụt rè nói: “Không phải chúng ta gặp quỷ chứ?”
Nam nhân lớn tuổi tức giận mắng: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Cho dù gặp quỷ, ở nước ngoài mà cũng gặp quỷ trong nước sao?”
Hạ Thiên có chút khó chịu đáp lại: “Này, các ngươi nói ai là quỷ thế? Các ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
“Đây, đây nhất định là người sống rồi.” Nam nhân râu quai nón ngạc nhiên quay lại nhìn hai người kia: “Nhưng… đúng là có chút khó tin.”
“Cũng có khi là năng nhân dị sĩ.” Nam nhân lớn tuổi nhẹ giọng trả lời: “Thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ, đừng trêu chọc cũng đừng đắc tội là được.”
“A, nghe bọn họ nói, nhất định không phải quỷ rồi.” San San ngược lại cao hứng, bước đến chỗ Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều: “Ta tên Chu San San, rất hân hạnh được quen biết hai người.”
Kiều Tiểu Kiều cũng không nói thêm câu nào, cũng chẳng nhăn nhó bắt tay Chu San San: “Ta tên Kiều Tiểu Kiều, đây là chồng của ta, Hạ Thiên, rất hân hạnh được quen biết ngươi.”
“Các ngươi lợi hại thật, không mang bất cứ đồ phòng hộ nào cũng có thể leo lên đỉnh núi.” Chu San San ngây thơ nói: “Ta còn tưởng rằng chúng ta sẽ là nhóm đầu tiên đăng đỉnh trong hôm nay chứ.”
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên đáp: “Các ngươi đúng là nhóm đầu tiên. Chúng ta không phải đến đây để đăng đỉnh, về phần tại sao lại ở đây, ta không cần phải giải thích.”
“Đúng là không cần phải giải thích.” Chu San San cười ha hả, sau đó nói: “Đây là hai người bạn đi cùng ta, người râu quai nón tên Phong ca, người kia là Nhạc gia.”
Phong ca vội vàng trả lời một câu: ‘Gọi ta là A Phong được rồi.”
Nhạc gia ngược lại không nói gì, chỉ nói với Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều: “Ở đây chúng ta có hai bình dưỡng khí, chi bằng cùng nhau kết bạn xuống núi?”
Hạ Thiên nói: “Ta và vợ Tiểu Kiều phải đi tìm ngôi miếu làm bằng đá tảng. Muốn xuống núi, chỉ cần bay thẳng xuống là được.”
Phong ca và Nhạc gia liếc mắt nhìn nhau, không khỏi lắc đầu, hiển nhiên cho rằng Hạ Thiên đang khoác lác.
Ngược lại Chu San San lại sửng sốt, sau đó nói: ‘Hai người nói đến miếu làm bằng đá tảng, là thần miếu Rabelais trên đỉnh Mont Blanc?”
“Ngươi biết à?”
Ánh mắt Kiều Tiểu Kiều sáng lên, hỏi tiếp: “Miếu kia có hình dạng như thế nào? Nằm ở đâu?” “Trước đó, chúng ta đã từng leo lên ngọn Mont Blanc, nhưng không thành công.” Chu San San cũng không giấu diếm, chỉ tay về một hướng: “Chính là ở đằng kia, phía Nam sườn núi, khoảng hai phần ba độ cao. Ở đó có một tảng đá xếp thành ngôi miếu. Ban ngày nhưng nhìn âm trầm kinh khủng. Dân bản xứ nói mấy vạn năm trước, nó là ngôi miếu Tà Thần. Các ngươi tốt nhất đừng đến gần, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Cảm ơn đã cho ta biết.” Kiều Tiểu Kiều mừng rỡ gật đầu: “Đây được xem là đại ân đối với chúng ta. Về sau, nếu có thời gian đến Giang Hải, có thể đến cao ốc Thần Y tìm ta.”
Chu San San cười nói: “Được, ta nhất định sẽ đi.”
“Chồng, chúng ta đến đó xem một chút đi.” Kiều Tiểu Kiều quay sang nói với Hạ Thiên. Vị Phong ca kia nhìn thấy Kiều Tiểu Kiều cực kỳ xinh đẹp, không khỏi động tâm tư, vội vàng nói: “Nếu hai người muốn đến Mont Blanc, chúng ta có thể đi cùng với nhau. Chúng ta dự định qua mấy ngày nữa sẽ thử đăng đỉnh lần nữa, đến lúc đó mọi người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”
“Không cần.” Hạ Thiên nhếch miệng, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Kiều Tiểu Kiều, đột nhiên bay lên.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người Chu San San, cả hai đón ánh sáng màu vàng đầy trời, đạp gió rời đi.
“Bọn họ là thần tiên sao?” Phong ca kinh ngạc nói.
Trên chiếc cáp treo, Pierre cũng nhìn thấy cảnh tượng Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều rời đi. Chờ phán đoán được hướng mà cả hai bay đến, nhất thời tất cả đều biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận