Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2098. Không cần bất luận kẻ nào cho phép

"Ngươi đánh rắm!" Nữ nhân mặc váy xanh tức giận trợn mắt nhìn đạo sĩ áo lam, nói: "Cát lão tặc, ngươi trộm bảo vật gia truyền của nhà họ Lâm chúng ta thì thôi đi, bây giờ còn dám nhục nhã người cha đã chết của ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!"
"Bảo vật gia truyền của nhà họ Lâm? Đó là đồ vật mà sư phụ đích thân giao phó cho ta, chính cha ngươi đã cướp nó từ trong tay của ta." Đạo sĩ áo lam hừ lạnh một tiếng, "Lúc trước không biết cha ngươi và âm Tiểu Nhất học lén công pháp tà môn từ nơi nào, có thể cưỡng ép chiếm đoạt tu vi người khác. Cho nên hai người bọn hắn vụng trộm hạ độc những tán tu kia, khiến cho bọn hắn hiểu lầm là sư phụ hạ thủ, sau đó lại cổ động các tán tu đánh lén sư phụ, bọn hắn thì ngồi làm ngư ông đắc lợi."
Nữ nhân mặc váy xanh lạnh giọng nói: "Khó trách có người nói, ai sống đến cuối cùng thì kẻ đó có quyền lên tiếng. Cha ta chết nhiều năm như vậy, vị âm Tiểu Nhất kia cũng mất tích, ngươi nói cái gì thì là cái đó, đến tột cùng chân tướng sự thật như thế nào, ai có thể chứng minh?"
"Không cần chứng minh." Đạo sĩ áo lam cũng không để ý lời của nữ nhân váy xanh, lạnh nhạt nói: "Ta cũng chỉ là nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, trước khi chết nếu không nói ra thì sẽ không thoải mái mà thôi."
Ninh Nhụy Nhụy có chút kỳ quái hỏi: "Vậy ngươi đi vào nơi đây như thế nào?"
"Bởi vì trên người ta có một chút công pháp bí ẩn mà sư phụ giao phó, vì thế mà bị hai người Lâm Lãng Thiên và âm Tiểu Nhất truy sát." Đạo sĩ áo lam chậm rãi nói: "Cũng là ta gặp may mắn, gặp một vị tu tiên tiền bối ra tay cứu giúp, nhưng mà điều kiện chính là làm ta đi một đến nơi tìm giúp hắn vài món đồ."
"Còn ngươi tới nơi này như thế nào?" Ninh Nhụy Nhụy lại nhìn về phía nữ nhân mặc váy xanh, hỏi ra một vấn đề đồng dạng.
Nữ nhân mặc váy xanh nói: “Có người tìm ta nói rằng có tung tích của cừu nhân giết cha, còn nói truyền gia chi bảo nhà chúng ta cũng ở trong tay kẻ đó, cho nên ta đi theo người nọ tới đây."
"Quả nhiên đều là kẻ kém thông minh." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "m mưu đơn giản như vậy mà cũng không nhận ra được, hai người các ngươi đều đáng đời."
Ninh Nhụy Nhụy quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên: "Ngươi biết cái gì rồi?"
"Tiểu muội chân dài, rõ ràng tất cả những chuyện này đều là do vị tu tiên tiền bối kia giở trò quỷ mà thôi." Hạ Thiên cười hì hì, "Mặc kệ là đám tán tiên, sư phụ của tên đạo sĩ ngu si này hay là cha của nữ nhân xấu xí kia, tất cả đều bị vị tu tiên tiền bối kia gài bẫy nha."
Ninh Nhụy Nhụy ngẩn người, tiếp theo cân nhắc dựa theo ý nghĩ của Hạ Thiên, lại nhìn đạo sĩ áo lam và nữ nhân mặc váy xanh tranh đấu nhiều năm ở cung điện dưới đáy biển này, sau đó nàng không thể không cảm khái suy đoán của Hạ Thiên rất có thể là sự thật.
"Chuyện ấy không có khả năng, ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì hả?" Nữ nhân mặc váy xanh không muốn tiếp nhận khả năng này, mắng ầm lên: "Đây là ân oán giữa hai người chúng ta, ngươi là người ngoài thì biết cái gì chứ!"
Đạo sĩ áo lam lại là sững sờ một hồi lâu, ánh mắt dần dần từ mê mang trở nên thanh minh, rất nhiều vấn đề mà lúc trước hắn nghĩ mãi không ra thế mà bây giờ lại lập tức được giải quyết dễ dàng: "Thì ra là thế."
"Ai nói ta là người ngoài?" Hạ Thiên bất mãn trừng mắt nhìn nữ nhân kia, "Nha hoàn của ta chính là người trong cuộc, nàng ấy đã nói với ta chuyện này rồi."
Nữ nhân mặc váy xanh hừ lạnh một tiếng: "Nhìn ngươi cũng bất quá chừng hai mươi tuổi, nha hoàn của ngươi lại có thể lớn tới đâu, sao có thể là người trong cuộc được?"
"Nha hoàn xinh đẹp của ta tên là Cố Hàm Sương, lúc đó cũng bị lừa gạt đến núi Chung Nam." Hạ Thiên nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Nàng chính là người sống sót trong trận đại kiếp nạn gì đó, ngây người ở núi Chung Nam gần trăm năm, mười hai năm trước mới bị ta thu nhận làm nha hoàn bên người, hiện tại đã là vợ nhỏ của ta."
"Cố Hàm Sương?" Đạo sĩ áo lam gật đầu nói, "Đúng rồi, năm đó trong nhóm tán tu xác thật có một người như vậy, nàng tới từ Kinh thành, xinh đẹp như một vị tiên tử, lão đạo vẫn còn lờ mờ còn nhớ rõ. Chỉ là lúc ấy hình như nàng đã có vị hôn phu, hơn nữa tu vi của người ấy cũng không thấp......"
"Tên ngu ngốc kia đã bị ta tiêu diệt." Hạ Thiên bâng quơ nói, "Một tên phế vật, có gì mà thấp hay không thấp."
Lúc này, nữ nhân mặc váy xanh lên tiếng: "Cát lão tặc, chuyện xưa đã kể xong rồi. Nói thẳng đi, hiện tại ngươi muốn đối phó ta như thế nào?"
"Ta vốn cho rằng Lâm Lãng Thiên hại sư phụ, ngươi lại muốn cướp đoạt thứ mà sư phụ lưu lại cho ta, lúc này mới nổi lên sát tâm với ngươi." Đạo sĩ áo lam thở dài nói: "Hiện tại xem ra đây cũng là một chuyện hiểu lầm, ngươi đi đi."
Nữ nhân váy xanh cũng không nhớ ơn chuyện này, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn thả ta, nhưng ta lại không có ý định buông tha ngươi. Rốt cuộc thì ngươi vẫn là hung thủ giết cha ta, ta nhất định phải có được món đồ kia."
"Ngươi đừng nghĩ tới chuyện này." Hạ Thiên lười biếng nói: "Bây giờ, nó đã ở trên tay Tiểu muội chân dài, như vậy đó chính là đồ vật của Tiểu muội chân dài, không ai có thể động vào!"
"Các ngươi muốn nuốt riêng?" Nữ nhân váy xanh giận dữ nhìn Ninh Nhụy Nhụy, "Cho dù liều cái mạng này thì ta cũng muốn cầm về."
Ninh Nhụy Nhụy lạnh nhạt nói: "Ta không có hứng thú đối với bảo vật gia truyền hay truyền thừa gì đó của các ngươi. Vật này là do Cát đạo trưởng giao cho ta, để cho ta chuyển giao cho An Tâm Quan, nếu ta đã đáp ứng rồi thì nhất định sẽ thực hiện."
"Ngươi thực hiện được cái rắm." Nữ nhân mặc váy xanh lạnh giọng lên tiếng, "Cung điện dưới đáy biển chính là một cái nhà tù, trừ phi vị tu tiên tiền bối kia cho phép, bằng không thì không ai có thể bước ra ngoài."
Hạ Thiên khó chịu nói: "Trên đời này, mặc kệ là địa phương nào, ta muốn tới thì tới, muốn đi là đi, không cần bất luận kẻ nào cho phép."
Bạn cần đăng nhập để bình luận