Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3095: Đi với ngươi, phiền phức kéo đến không dứt

“Ngươi…”
Tào Trị Bản mở to mắt, ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi.
“Ngươi còn có di ngôn gì muốn giao phó?” Hạ Thiên nhếch miệng, đưa tất cả ngân châm cho Tào Trị Bản: “Tuy nhiên, ta không có hứng thú lắng nghe, ngươi có thể đi chết được rồi.”
“Thả gia gia ta ra.” Cháu trai Tào Trị Bản gấp lên, hô to vọt đến chỗ Hạ Thiên: “Nếu không, ta giết… A!”
Lời còn chưa nói hết, A Cửu đã một cước đạp bay tiểu tử này dính vào vách tường, có móc cũng móc không xuống.
“Phiền chết đi được.” A Cửu vỗ vỗ đùi, phất tay xua tan đám sương độc: “Mấy thứ này có tính ăn mòn quần áo quá lớn. Ta đến Nam Cương cũng không mang theo nhiều quần áo đâu.”
“Cửu nha đầu, lát nữa ta đi mua quần áo với nàng nhé, thế nào?” Hạ Thiên tiện tay ném Tào Trị Bản sang một bên, cười hì hì nói với A Cửu.
A Cửu lườm hắn một cái: “Quên đi, ngươi nhất định sẽ mua mấy bộ quần áo kỳ quái, sau đó bức ta mặc. Ta không mặc đâu. Muốn mua quần áo, ta đương nhiên sẽ đi với Y Y tỷ.”
“Vậy ba người chúng ta cùng đi.” Hạ Thiên đáp lại.
A Cửu lắc đầu: “Ngươi tốt nhất đừng nên đi cùng. Nếu ngươi đi theo, phiền phức sẽ không ngừng kéo đến, còn thời gian đâu mà mua quần áo.”
“Cửu nha đầu, nàng nói vậy không đúng.” Hạ Thiên bất mãn phản bác: “Từ trước đến nay ta luôn lấy lý phục người, xưa nay không gây phiền toái, là đám ngu ngốc kia cứ nhất định phải chọc ta.”
“Ta không muốn thảo luận chủ đề này với ngươi, có nói mãi cũng không hết.” A Cửu tức giận nguýt hắn một cái: “Ngươi không nhìn lại xem, chúng ta mới đến có mấy phút mà phát sinh quá nhiều chuyện.”
Hạ Thiên tùy ý nói: “Những chuyện này chẳng liên quan gì đến ta.”
“Đừng nói nữa, đi xem bọn họ như thế nào, đừng để bọn họ bị độc chết.” A Cửu kiểm tra tình huống cho Hồ Xuân Vũ trước, sau đó lại nhìn Hồ phu nhân. Cũng may bọn họ trúng độc không sâu, không cần Hạ Thiên ra tay, nàng cũng có thể cứu tỉnh mọi người.
“Tình đi, đừng giả bộ nữa.” Hạ Thiên nhẹ nhàng đá Hồ Hóa Vũ một chút, tống khứ toàn bộ độc khí bên trong cơ thể hắn ta ra ngoài.
Hồ Hóa Vũ chỉ cảm thấy cả người nhẹ đi, rất nhanh khôi phục bình thường, vội nói với Hạ Thiên: “Lần này nhờ có ngươi, bằng không, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.”
“Ngươi cảm ơn hắn làm gì?” Lúc này Hồ phu nhân cũng đã tỉnh, trong lòng lại càng tức giận: “Nếu không phải tại hắn, tại sao lại có chuyện này phát sinh?”
“Di nương, thái độ của ngươi là sao?” Hồ Hóa Vũ bất mãn nói: “Không nói cái khác, nếu không có Hạ Thiên và Cửu cô nương, bây giờ ngươi đã bị độc chết rồi, ngươi một chút cũng không biết cảm ơn, còn mặt mũi nào nói những lời này?”
“Tại sao ta lại không còn mặt mũi?” Trong lòng Hồ phu nhân xác thực oán hận khó bình, thậm chí còn chửi ầm lên: “Ta không tin Tào lão tiên sinh sẽ gây bất lợi cho Hồ gia, nhất định là hai người bọn họ cố ý làm ra, hại chết Tào lão tiên sinh còn không nói, về sau bệnh tình của lão thái thái và con gái ta phải làm sao bây giờ?”
A Cửu nhìn Hồ phu nhân, thản nhiên nói: “Con gái của ngươi không có bệnh, cho dù có bệnh, Hạ Thiên cũng đã chữa khỏi.”
“Đánh rắm.” Hồ phu nhân hoàn toàn không tin, lạnh giọng nói: “Ta muốn dẫn Xuân Vũ ra ngoài, tìm một y sư đáng tin cậy kiểm tra lại. Ai biết được ngươi có giở trò với nó hay không.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Nếu ta muốn giở trò, trên thế giới này không ai có thể điều tra ra. Ngươi tìm ai cũng vô dụng thôi.”
“Đúng là cuồng vọng vô tri. Bây giờ ta đi tìm Trịnh Hưởng Sơn Trịnh hội trưởng.” Hồ phu nhân lạnh giọng đáp lại, sau đó nắm lấy tay Hồ Xuân Vũ: “Ông ấy là khôi thủ y giới Nam Cương, y thuật bỏ xa sư phụ ngươi mấy trăm con phố. Con gái, chúng ta đi.”
Hồ Xuân Vũ thật sự không muốn đi, nhưng cũng không dám không tuân theo mệnh lệnh của mẹ, đành phải ném ánh mắt cầu xin về phía Hồ Hóa Vũ.
“Xin lỗi, di nương, ngươi và Xuân Vũ tạm thời còn chưa thể rời đi.” Hồ Hóa Vũ ngăn lại đường đi Hồ phu nhân, nghiêm túc nói: “Chuyện vừa rồi còn có không ít điểm đáng ngờ còn chưa được giải, ngươi tốt nhất ở đâu thì ở yên đó.”
Hồ phun nhân giống như bị người ta đạp trúng đuôi, giơ chân mắng to: “Ngươi tính là cái gì mà dám cản đường ta? Cái thứ có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi ngươi tránh ra cho ta.”
“Mặc kệ ngươi mắng ta như thế nào cũng chẳng quan trọng, nhưng ngươi muốn đi thì không có khả năng.” Hồ Hóa Vũ mặt không thay đổi đứng im tại chỗ, mặc cho Hồ phu nhân đẩy như thế nào cũng không nhúc nhích.
“Hồ Hóa Vũ, ngươi giỏi, ngươi giỏi lắm.” Hồ phu nhân gấp lên, chỉ vào Hồ Hóa Vũ mà chửi ầm: “Ngươi còn chưa nắm quyền đã lên mặt gia chủ. Ngươi có để cha ngươi vào mắt hay không?”
Hồ Hóa Vũ thản nhiên nói: “Ta vẫn luôn để cha ta trong lòng. Tạm thời thay mặt gia tộc quản lý mọi việc là nãi nãi giao phó, cha cũng không phản đối. Cho nên, di nương, ngươi tốt nhất đừng làm loạn vô lý nữa.”
“Làm loạn vô lý?” Hồ phu nhân bật cười, chỉ vào Hạ Thiên và A Cửu: “Ngươi dẫn hai người ngoài này vào gây loạn trong nhà, không tính cố tình gây sự, ta muốn dẫn con gái ta ra ngoài khám bệnh, ngươi còn nói ta cố tình gây sự?”
Hồ Xuân Vũ nhỏ giọng nói: ‘Mẹ, chúng ta trở về phòng đi, đừng làm rộn nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận