Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4172: Hạ Thiên viết đơn thuốc, cam đoan hữu hiệu

Đối với Hạ Thiên, Chung Nghĩa Phong khịt mũi coi thường.
“Cho nên, các ngươi cuối cùng cũng chỉ là phàm nhân. Cho dù là tu tiên giả, cơ thể vẫn là phàm nhân như cũ.”
Chung Nghĩa Phong chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Nếu là phàm nhân, lúc nào cũng có thể chết, mà ta là Thần tộc, sẽ không bao giờ chết.”
“Đừng có dát vàng lên mặt mình.” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn nói: “Các ngươi cũng chẳng phải Thần tộc, hoàn toàn không khác gì người bình thường, bị giết cũng sẽ chết.” Chung Nghĩa Phong nhất thời không chịu được những lời nói đó, không khỏi nổi giận: “Đánh rắm! Địa tâm Thần tộc chính là tiên thần có nguồn gốc từ thời đại thần thoại, vốn có thể trường sinh bất tử, nhưng bởi vì linh khí trái đất quá mỏng manh mới bị thoái hóa. Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ khiến cho địa tâm Thần tộc trở lại mặt đất, dẫn dắt hết thảy mọi người tiến vào thời đại thần thoại mới.”
Tô Bối Bối tức giận nói một câu: “Ngươi mở ra thời đại phần mộ ngươi thì có.”
“Quả nhiên là một đám phàm nhân, không thể nào hiểu được kế hoạch sự nghiệp to lớn của bổn tọa.” Mặt Chung Nghĩa Phong trầm như nước, lạnh lùng nói: “Tuy nhiên, nếu các ngươi không chết, huyết khí các ngươi có thể bổ sung cho ma đồng.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Đừng có nói nhảm nữa, có tuyệt chiêu thì dùng tuyệt chiêu, có thần thông thì dùng thần thông. Ta cho ngươi một phút, qua rồi, ngươi không còn cơ hội nữa.”
Tô Bối Bối nói: “Còn nữa, ngươi mau trả đứa bé kia lại đây. Dù sao trận pháp của ngươi đã vô dụng, cần chi phải tốn một cái mạng, nói như thế nào cậu bé cũng là con trai ruột của ngươi mà."
Hạ Thiên tùy ý nói: “Ngươi đừng hòng dùng mệnh của đứa bé đó để uy hiếp ta. Làm thế chẳng những không có tác dụng gì, lại càng làm cho ngươi chết thảm hơn.”
“Đúng là không biết mùi vị.” Khóe miệng Chung Nghĩa Phong hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường: “Các ngươi đúng là không nhìn thấy rõ thế cục, cho rằng các ngươi đang nắm chắc phần thắng. Nói cho các ngươi biết, ngay từ lúc bắt đầu, bổn tọa đã chuẩn bị xong hai tay. Nếu các ngươi trốn về Giang Hải, yên lặng làm phú hào của các ngươi, có lẽ các ngươi còn có thể may mắn sống sót.”
Ánh mắt ông ta bỗng nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, Thiên đường có lối các ngươi lại không đi, Địa ngục không cửa các ngươi nhất định xông vào, đây là do các ngươi tự tìm.”
“Nếu ngươi muốn gọi đám thuộc hạ của mình đến, thế thì không cần.” Tô Bối Bối thuận miệng nói: “Vậy ngươi cũng không cần uổng phí tâm cơ nữa. Bọn họ đã sớm bị ta chế phục rồi.”
Sau khi cùng với Hạ Thiên thoát hiểm, nàng lặng lẽ lẻn vào Chung phủ, Tô Bối Bối phát hiện người hầu nơi này đều bị khống chế, thế là nàng tiện tay đánh ngất xỉu đám người hầu đó, còn bảo sát thủ A Sai trói bọn họ lại.
“Ha ha, đám phế vật đó trong mắt ta chỉ là thứ hao tiền tốn của mà thôi.”
Chung Nghĩa Phong khinh thường nói, bỗng nhiên đưa tay lên, đánh ra hai giọt huyết tương, phá thủng trần nhà, trực chỉ vân tiêu, biến thành một chùm pháo hoa màu đỏ.
Bên ngoài, nắng sớm đã bắt đầu xuất hiện.
Một lát sau, trên bầu trời xuất hiện mấy điểm sáng, từ xa dần dần đến gần.
Một giây sau, những điểm sáng này xuất hiện bên trên nhà. Thì ra, những điểm sáng này là bảy tám bóng người, trong đó có ba người rơi xuống phòng, bốn người còn lại đứng bốn góc gian phòng.
“Chung đầu trọc, ngươi gọi chúng ta đến có chuyện gì không?” Một thiếu phụ mặc váy dài bất mãn quát.
Một nam nhân đeo khoen mũi màu xanh nói: “Không phải chứ? Chung lão ca, chỉ có hai người kia mà cũng cần chúng ta ra tay sao?”
“Xem ra ngươi làm phàm nhân đã lâu, đã đánh mất nhuệ khí rồi.” Một nam nhân trung niên tráng kiện như gấu cũng không nhịn được mà cười nhạo.
“Sấu Hầu Tử, Kinh phu nhân, Hùng đại nhân… Còn có hộ pháp tứ phương, các ngươi đến muộn rồi.”
Chung Nghĩa Phong cũng không giải thích với bọn họ: “Các ngươi nói đùa thì được, nhưng cũng đừng nên quá mức. Nếu không, các ngươi đừng trách bổn tọa trở mặt. Bây giờ không phải là lúc nói nhảm những thứ đó.”
Tiếp theo, ông ta chỉ tay vào Hạ Thiên, nói với ba người kia: “Người này chính là Hạ Thiên đại danh đỉnh đỉnh, các ngươi không phải đã sớm muốn chiến một trận với hắn sao? Hôm nay vừa lúc thỏa mãn mong muốn của các ngươi đấy.”
“Hắn chính là Hạ Thiên?”
Thiếu phụ mặc váy dài nháy mắt, sau đó nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Nhìn không giống chút nào, hoàn toàn không có khí thế. Ta còn tưởng rằng ảnh chụp cố ý dìm hắn, nghĩ không ra người thật… cũng bình thường như vậy.”
“Để ta xem thử.”
Nam nhân đeo khoen mũi đến gần Hạ Thiên, bắt đầu đánh giá: “Đúng là không có gì lạ. Bộ dạng như vậy mà cũng xứng tự xưng là đệ nhất thiên hạ?”
Bốp.
Hạ Thiên vung chưởng đánh qua, quất bay nam nhân đeo khoen mũi đến mấy chục mét, không rõ sống chết.
“Ngươi làm gì vậy?”
Nam nhân nhìn giống gấu nổi giận, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Ngươi đúng là không nói rõ võ đức, trực tiếp ra tay đánh lén như thế?” “Đánh lén? Ngươi nói nghe buồn cười nhỉ.” Tô Bối Bối lên tiếng: “Hạ Thiên đánh hắn ta một cách chính diện, chỉ là hắn ta không phản ứng kịp mà thôi. Nếu ánh mắt không tốt, ta đề nghị ngươi nên đi trị một chút, hoặc mua sản phẩm làm sáng mắt của tập đoàn Thần Y để uống. Hạ Thiên viết đơn thuốc, cam đoan hữu hiệu.”
“Ta phiền nhất chính là loại người quái dị giống như ngươi, đã khó coi mà còn ngu.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút không thoải mái nói: “Vừa có lông xanh vừa giống rùa đen, không đánh hắn ta thì thật sự có lỗi với hắn ta.”
Thiếu nữ váy dài lập tức che miệng cười the thé: “Ha ha ha, tính tình này đúng là giống trong lời đồn đã miêu tả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận