Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3247: Ta cũng muốn so cao thấp với ngươi

“Điều này nói rõ tình trạng cơ thể của ông ta không phải bác sĩ có thể giải quyết.” Cao Trị nói ra suy đoán của mình: “Có thể cứu ông ta cũng chỉ có thuốc trường sinh bất tử của Thiên Cung, nhưng loại bảo bối như thế, Cung chủ Thiên Cung nhất định sẽ mang theo trên người.”
Tô Bối Bối lắc đầu, vẫn không thể hiểu được: “Đầu óc của bá tước Cuồng Hoan đúng là có bệnh.”
“Ông ta có bệnh, lại muốn biến chúng ta thành công cụ, đúng là buồn cười.” Sắc mặt Cao Trị lạnh dần, nói với Hạ Thiên: “Chẳng lẽ ngươi không tức giận à? Chi bằng chúng ta cùng nhau bắt chân thân ông ta đến đây.”
Hạ Thiên cười hỏi: “Sau khi bắt đến thì sao?”
“Đương nhiên là đòi chỗ tốt rồi.” Cao Trị bất bình nói: “Lão tử bỏ ra nhiều thời gian và tinh lực như vậy, còn chết rất nhiều người như thế, nếu không được đền bù tổn thất, về sau còn mặt mũi nào mà quay về?”
“Ngươi còn mặt trở về hay không, cái này ta không biết.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nhưng ngươi rất có thể không còn mạng để trở về.”
Cao Trị đề phòng nhìn Hạ Thiên: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Đừng quên, ta đến cái nơi rách nát này là do Thất Thánh Đồ các ngươi gửi khiêu khích.” Hạ Thiên hờ hững trả lời: “Không xử lý đám ngu ngốc các ngươi, làm sao ta có thể giao phó với vợ sư tỷ, còn có vợ sát thủ nữa?”
“Muốn giết thì cứ giết, vừa lúc ta cũng muốn so cao thấp với ngươi.” Cao Trị ngược lại không sợ, nói thẳng: “Nhưng hiện tại không phải lúc, làm gì cũng phải giải quyết Bá tước Cuồng Hoan trước rồi nói.”
Tô Bối Bối không khỏi nghĩ đến điều gì đó: “Bá tước Cuồng Hoan đã gần trăm năm không lộ diện, vậy tại sao ông ta lại có thể cam đoan tên giả mạo kia có thể trăm phần trăm chiếu theo lời của ông ta mà làm?”
“Trừ phi…” Cao Trị nhìn chung quanh: “Bất cứ nơi nào trong lâu đài này đều có tai mắt của ông ta.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Cũng có thể bá tước Cuồng Hoan chính là tòa thành này.”
“Sao?” Toàn thân Cao Trị run lên, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc.
Lúc này, cả tòa thành bỗng nhiên bắt đầu chuyển động.
Không phải chuyển động kiểu địa chấn, cũng không phải lắc lư khi bị cơ quan thúc đẩy mà là sự vặn vẹo của một sinh vật.
Một tòa thành bảo lại có sinh mệnh, bắt đầu chuyển động.
Trong màn đêm, tòa thành biến thành một con quái thú không thể diễn tả.
Cao Trị bị dọa đến nhảy dựng lên, cảm giác hắn ta dường như bị một con quái thú nuốt chửng. Hắn ta nhảy lên, muốn thoát khỏi cái nơi rách nát này.
Kết quả, hắn ta vừa mới bay lên, hai bức tường đã trực tiếp ngăn đường đi của hắn ta lại, còn đập hắn ta vào một cái hố sâu không thấy đáy.
“Bối nha đầu, đừng nhúc nhích.” Hạ Thiên đưa tay ôm lấy Tô Bối Bối: “Để ta xem nó muốn giở trò quỷ gì.”
Hạ Thiên không phải sợ mà là cảm thấy tòa lâu đài có chút thú vị, vừa lúc cũng muốn gặp Bá tước Cuồng Hoan, xem ông ta có thể bày ra thủ đoạn gì. Ai bảo hòn đảo này thật sự quá nhàm chán.
Dị động không đơn thuần phát sinh trong thành bảo, mà còn phát sinh cùng một lúc trên mấy chục hòn đảo gần đó.
Cuối cùng, tất cả người trên đảo và sinh vật đều bị một cái hố cực lớn nuốt mất.
Một lát sau, đảo Cuồng Hoan im ắng trở lại. Ngoại trừ đèn đuốc rực rỡ ra, không còn bất kỳ sự sống nào, giống như chưa từng có người tồn tại qua.
….
Hạ Thiên ôm lấy Tô Bối Bối, mặt không biểu cảm ngồi trên ghế salon, mặc cho sàn nhà trong thành bảo xê dịch, cuối cùng ngừng lại trong phòng gian phòng bốn phía đều là gương.
“A, mọi người cũng ở đây sao?” Tô Bối Bối nhìn thấy có mấy người quen trong phòng.
“Xem ra các người chơi vui vẻ thật.” Isabella nhìn thoáng qua Hạ Thiên: “Còn ta thì phải vất vả làm việc.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Vợ sát thủ, nàng không lừa được ta đâu. Nàng rõ ràng cũng đang chơi mà.”
“Đây là đâu vậy?” Hứa Kiều Na xoa đầu của mình, hoảng hốt hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta đã bị đám quái vật đó nuốt vào bụng?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Tô Bối Bối thản nhiên đáp: “Nơi này hẳn là mật thất bên dưới hòn đảo, là Bá tước Cuồng Hoan giở trò quỷ.”
Isabella gật đầu: “Đúng vậy. Trước giờ vẫn có lời đồn, nói trên đảo Cuồng Hoan có người dùng nhân thể làm thí nghiệm, nhưng bởi vì người này ở hải ngoại, lại thường có đám nhà giàu vãng lai, trên cơ bản không ai nghĩ đến chuyện nhúng tay vào chuyện không đâu này.”
“Ai nói, Thiên Kiêu chúng ta đã sớm điều tra nó.” Hứa Kiều Na bất mãn nói.
“Ha ha, vậy ngươi có biết, Thiên Kiêu chính là tổ chức do chính Bá tước Cuồng Hoan thành lập không?” Isabella cười hỏi.
Hứa Kiều Na không tin: “Không thể nào.”
“Ngươi không tiếp nhận được cũng là chuyện bình thường thôi.” Isabella mỉm cười khoát tay, cũng không tiếp tục đả kích Hứa Kiều Na: “Tuy nhiên, nếu chúng ta đã đến đây rồi, đoán chừng rất nhanh sẽ nhìn thấy được Bá tước Cuồng Hoan.”
Hứa Kiều Na có chút lo lắng: “Ta vẫn chưa tìm được em gái của mình.”
“Vậy ngươi tiếp tục tìm đi.” Isabella nhắc nhở: “Cũng có thể nằm cạnh bên, tuy nhiên ngươi phải cẩn thận, ai biết được trong lòng đất này có con thiêu thân nào.”
Lúc này, trong phòng bỗng sáng lên ánh đèn, tiếp theo, một giọng nói tang thương vang lên: “Các vị tân khách, xin chào mọi người, hoan nghênh mọi người đến nhạc viên dưới lòng đất của ta. Bởi vì một số chuyện ngoài ý muốn, trò chơi trực tiếp tiến vào giai đoạn cuối cùng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận