Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3812: Chỉ có thể vỗ chết con muỗi

“Nếu không, chúng ta xác nhận lại thử một chút?”
Bạch Thiên Hùng vẫn còn lo lắng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Nói thế nào tiểu tử đó cũng có danh xưng vô địch thiên hạ, cũng không có lý nào chết nhanh như vậy.”
“Cái gì là vô địch thiên hạ cẩu thí.” Nam nhân áo bào xanh nhịn không được phun một bãi nước bọt, cười lớn: “Hắn chưa nhìn thấy núi cao chân chính, ếch ngồi đáy giếng mới có thể nói ra mấy lời như vậy.”
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói lười biếng: “Ngươi nói ai ếch ngồi đáy giếng?”
“Sao?” Nam nhân áo bào xanh nghe được âm thanh này, tiếng cười trong nháy mắt im bặt, bỗng nhiên quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiên đang lười nhác đứng ở nơi đó: “Ngươi, tại sao ngươi lại không sao?”
Hạ Thiên cười nói: “Không sao không phải rất bình thường à? Chút chưởng lực đó của ngươi chỉ có thể vỗ chết con muỗi.”
“Không thể nào.” Nam nhân áo bào xanh tuyệt đối không thể nào tiếp thu được thuyết pháp của Hạ Thiên: “Một chưởng vừa nãy của ta, ngươi tuyệt đối không thể chịu nổi. Trên thế giới này không ai có thể chịu được một chưởng của ta mà còn bình yên vô sự. Sư phụ ta còn không dám tiếp, ngươi lại càng không thể nào.”
“Có tin hay không thì tùy ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng. Hắn từ trước đến nay luôn lười tranh luận với người khác, chỉ thích dùng sự thật để nói chuyện.
Nam nhân áo bào xanh không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cười một tiếng, chỉ vào Hạ Thiên mà nói: “Ta hiểu rồi, ngươi nhất định đã sớm chuẩn bị vật thế thân, để nó thay ngươi tiếp nhận đa số chưởng lực của ta, sau đó ngươi tránh sang chỗ khác, tạo thành tình huống ngươi bình yên vô sự. Đúng là gian giảo cực kỳ.”
“Ngớ ngẩn.” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn nói: “Ngươi không được thì tự nhận không được, cần chi phải tìm nhiều cái cớ đến như thế, lại càng lộ ra ngươi là người ngu ngốc.”
Nam nhân áo bào xanh quát to: “Câm miệng! Ngươi câm miệng lại cho lão tử. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi may mắn thoát khỏi một lần Tu Di Thần Chưởng của ta thì cảm thấy mình thật sự lợi hại.”
Bạch Thiên Hùng hơi sợ, vội nói với nam nhân áo bào xanh: “Mã huynh, mau giết hắn đi, nhanh đi. Xuất ra tuyệt chiêu của ngươi đi. Không phải ngươi nói còn có tuyệt chiêu lớn nhất không dùng đến sao?”
“Ngươi cũng câm miệng đi.” Nam nhân áo bào xanh thiếu chút nữa đã cho Bạch Thiên Hùng một bạt tai, thái độ cực kỳ dữ tợn.
Bạch Thiên Hùng giật mình, sợ nam nhân áo bào xanh nhất thời giết đến hứng khởi làm thịt ông ta luôn, vội thối lui đến nơi an toàn, từ xa quan chiến.
“Hạ Thiên, ta thừa nhận ngươi quả thật có chút bản lãnh.” Nam nhân áo bào xanh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, chân khí trong cơ thể đã bắt đầu tuôn ra: “Nhưng người xuất thân dã lộ như ngươi, tuyệt đối không có khả năng thắng được ta.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Lợi hại hay không chẳng liên quan gì đến xuất thân hay ai cả. Ta sở dĩ vô địch thiên hạ đó là vì ta chính là thiên tài tuyệt thế. Điều này, tám đời ngươi cũng không so bằng.”
“Thiên tài cẩu thí.” Nam nhân áo bào xanh quát khẽ, đánh một chưởng về phía Hạ Thiên: “Lại ăn thêm một Tu Di Thần Chưởng của ta đi.”
Một chưởng này nổi lên ánh sáng màu đỏ đậm.
Chưởng ảnh đánh ra chưa đến phạm vi nửa thước, đột nhiên bành trướng thành một ngọn núi nhỏ, ép tới Hạ Thiên, tình huống không khác gì vừa nãy.
Điểm khác nhau duy nhất mắt trần có thể thấy được chính là chưởng khí rào rạt, giống như từng ngọn lửa tuôn ra.
“Cái gì mà thần bất thần chưởng, tay chó thì tạm được.” Hạ Thiên hững hờ khoát tay: “Để ta trả cho ngươi một chưởng.”
Nam nhân áo bào xanh cười lạnh, khinh thường nói: “Ngươi ngay cả chân khí cũng không có, chỉ có đôi tay không, ngươi lại muốn đối kháng với Tu Di Thần Chưởng phái Thiên Sơn ta, quả thật muốn chết.”
Ban đầu, ông ta còn lo lắng Hạ Thiên có khả năng che giấu tuyệt chiêu, kết quả hoàn toàn không có chuyện như vậy.
Hạ Thiên chỉ đánh ra một chưởng bình thường, không hề có chút sức lực nào, thậm chí ngay cả chân khí cũng không có chứ đừng nói chi đến linh khí.
Rất nhanh, chưởng phong trong nháy mắt nuốt hết Hạ Thiên. Chân khí liệt diễm thậm chí còn nổ tung không khí xung quanh.
“Vừa rồi ngươi quả nhiên chỉ trùng hợp tránh khỏi.” Nam nhân áo bào xanh khôi phục lại sự tự tin, cười lớn, tiếp tục oanh kích Hạ Thiên: “Ha ha ha, ta cũng không tin lúc này ngươi còn chưa chết.”
Bạch Thiên Hùng nghe xong, nhất thời ngạc nhiên. Ông ta nhớ đến hình như ông ta cũng đã nói lời này, sau đó rất nhanh bị đánh vào mặt.
Nam nhân áo bào xanh rơi vào điên cuồng: “Hạ Thiên, lần này ngươi phải chết không …. A!”
Đang lúc nói chuyện, bỗng nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng phá vỡ chân khí hừng hực của ông ta, sau đó tát một cái thật mạnh vào mặt ông ta.
Bốp.
Cái tát đánh cho nam nhân áo bào xanh như phát mộng.
Mặc kệ là chưởng ảnh hay là chân khí, trong nháy mắt đều tiêu tán sạch sẽ, giống như từ trước đến nay chưa từng xảy ra.
“Ngươi, tại sao ngươi lại làm được?” Mặt nam nhân áo bào xanh sưng như đầu heo, nhưng đau đớn nhục thể vẫn còn thua kém sự kinh hãi trong lòng: “Tu Di Thần Chưởng của ta lại bị ngươi phá? Ta không tin, ngươi mau nói tại sao ngươi lại làm được?”
Hạ Thiên vân đạm phong khinh: “Mấy thứ lòe loẹt đó, tùy tiện vươn tay chẳng phải sẽ bị phá sao?”
“Tùy tiện vươn tay?” Nam nhân áo bào xanh hiển nhiên không thể nào tiếp thu được loại thuyết pháp đó. Điều này chẳng khác nào đem lòng tự tôn của ông ta chà sát xuống mặt đất. Ông ta lại càng điên cuồng hơn: “Hạ Thiên ngươi có thể đánh bại ta, nhưng ngươi tuyệt không thể sỉ nhục ta như vậy.”
“Ai sỉ nhục ngươi?” Hạ Thiên bó tay, sau đó bĩu môi nói: ‘Ta chỉ đang nói sự thật mà thôi.”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.” Nam nhân áo bào xanh trợn mắt tròn xoe, đáy mắt chỉ toàn là sự điên cuồng, hiển nhiên đã đánh mất lý trí: “Nếu không giết ngươi, uy nghiêm phái Thiên Sơn của ta ở đâu? Thanh danh phái Thiên Sơn chúng ta cũng không còn sót lại chút nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận