Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3106: Ta chọn Hạ Thiên

“Nhị thúc, vậy ngươi hy vọng ai sẽ chủ trì?” Hồ Hóa Vũ cười hỏi.
Hồ Ứng Bảo không chút do dự nói: “Đương nhiên là Mạc Công rồi. Lão nhân gia ông đức cao vọng trọng, lại có giao tình thâm hậu với Hồ gia. Do ông tham gia chủ trì, kết quả mới khiến người ta tin phục.”
“Nhị ca, ngươi quá nóng lòng rồi.” Hồ Ứng Điệp cũng không khỏi châm chọc: “Người nào mà không biết Mạc Công có mối quan hệ cá nhân thân thiết với ngươi, ngươi đề cử ông ấy, chẳng phải đã sớm định ra một phiếu sao?”
Hạ Thiên nhìn cảnh tượng này, cảm thấy quá nhàm chán: “Này, các ngươi có thể nhanh chóng tiến vào chủ đề chính hay không, giành tới giành lui chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Liên quan gì đến ngươi.” Hồ Ứng Hùng vốn có ấn tượng không tốt về Hạ Thiên, nghe hắn nói, ông ta liền nổi giận: “Ngươi chỉ đứng đây góp cho đủ số, đừng có lên tiếng thể hiện sự tồn tại của mình ở đây. Ngươi cho rằng người ngoài như ngươi có cơ hội lên làm gia chủ Hồ gia hay sao?”
“Cái gì nấu cái gì xào, ta chẳng hứng thú.” Hạ Thiên nhếch miệng nói: “Ta chỉ muốn xem náo nhiệt nhanh nhanh một chút, đáng tiếc khúc nhạc dạo của các ngươi quá dài, hơi bị nhàm chán. Thuận tiện ta nói luôn, ngươi là người không có hy vọng nhất, ngươi nên về nhà tắm rửa nghỉ ngơi sớm thì hay hơn.”
“Ngươi.” Hồ Ứng Hùng tức đến mức muốn bùng nổ ngay tại chỗ, nhưng ngại nhiều người đang có mặt tại đây, ông ta không tiện phát tác, đành ghi hận, dự định sau này sẽ trả thù.
Tề Ngữ Thi đột nhiên mỉm cười: “Chi bằng ta đại diện Tề gia tham gia vào, cùng với Mạc Công, Ngải tiên sinh, Vạn tiên sinh, còn có mẹ nuôi, tổng cộng năm người làm chủ, như thế nào?”
Không thể không nói, Tề Ngữ Thi vô cùng thông minh. Mặc dù bà chỉ là con gái nuôi của Hồ lão thái thái, nhưng tỷ lệ lên làm gia chủ rất nhỏ, chi bằng chủ động rời khỏi cuộc tranh đấu, đổi lấy một phiếu, ngược lại sẽ thu hoạch được lợi ích lớn hơn sau đó.
“Ngữ Thi, ngươi không cần như thế.” Hồ lão thái thái là người đầu tiên hiểu được ý bên trong: “Gia chủ Hồ gia, chỉ cần là người có liên quan đến Hồ gia đều có thể cạnh tranh. Ngươi từ bỏ như vậy thật sự rất đáng tiếc.”
Tề Ngữ Thi lắc đầu nói: “Mẹ nuôi, thật ra con không có hứng thú với chức gia chủ gì cả. Con chỉ muốn làm nghiên cứu của mình, mẹ nuôi cũng đừng làm khó con.”
“Được rồi.” Hồ lão thái thái cũng không khuyên nữa, định ra năm người làm chủ: “Người trong yến hội, bất kể là ai, chỉ cần muốn làm gia chủ Hồ gia ta đều có thể đứng ra tự ứng cử, cũng có thể đề nghị người mà mình cảm thấy thích hợp. Sau khi xác định người được chọn xong sẽ có ba vòng thi. Ai thông qua được, đó chính là gia chủ Hồ gia trong mười năm tương lai.”
A Cửu nhìn tình huống trước mắt, cảm thấy rất kỳ lạ. Mỗi một gia tộc khổng lồ đều sẽ có gia chủ. Nàng biết điều này, nhưng đa số đều do tử tôn dòng chính đảm nhiệm, cho đến bây giờ nàng chưa nghe nói qua cách chọn gia chủ như thế, hơn nữa còn có nhiệm kỳ, chẳng khác nào tuyển chọn tổng thống.
Chỉ cần người có liên quan đến Hồ gia đều có thể tham gia ứng tuyển. Cho dù quan hệ này quanh co lòng vòng cũng được. Đây được tính là điều kiện tuyển chọn gì chứ?
“Mẹ, con muốn nói trước.” Hồ Ứng Hùng không nhịn được, lên tiếng đầu tiên: “Ban đầu, gia chủ Hồ gia là con, nhưng trước đó con phạm một số sai lầm nhỏ, tạm thời phải giao chức gia chủ ra. Bây giờ con đã hối cải xong, chức gia chủ này đương nhiên phải trả lại cho con.”
Hồ Ứng Điệp cười nhạo: “Đại ca, ngươi đừng có nói đùa, sai lầm của ngươi là nhỏ sao? Thiếu chút nữa khiến cho Hồ gia bị phá sản, bí mật cổ tộc cũng bị tiết lộ. Nếu không phải Vạn gia gia ra tay, bây giờ nói không chừng Nam Cương đã bị người ta đạp bằng. Ngươi không có tư cách làm gia chủ, đừng suy nghĩ nữa.”
“Đánh rắm.” Hồ Ứng Hùng không thể gánh tội lỗi lớn như vậy: “Việc đó ngươi cũng có phần, ngươi đừng hòng phủi mình sạch sẽ như thế.”
“Hai người các ngươi đều có vấn đề.” Hồ Ứng Bảo hợp thời nhảy ra: “Nhưng ta thì khác. Mấy năm qua ta luôn cẩn trọng, khổ tâm vì Hồ gia, sự nghiệp kinh doanh cũng không ngừng phát triển. Ta vì Hồ gia mà chảy máu, chảy mồ hôi, hao tốn sức lực, lý do này đủ để ta lên làm gia chủ rồi.”
Tất cả con cháu Hồ gia đều nói ra ý nguyện của mình. Người nào cũng muốn làm gia chủ. Mặc kệ ngoài miệng nói thiên hoa loạn trụy đến cỡ nào, văn vẻ nổi bật ra sao, lời lẽ chính nghĩa đến thế nào, nội dung chính cũng chỉ có một, chính là hãy chọn ta.
“Hóa Vũ, tại sao ngươi không lên tiếng? “Hồ lão thái thái nhìn về phía Hồ Hóa Vũ vẫn đang im lặng: “Chẳng lẽ ngươi không muốn làm tiếp nữa sao?”
Hồ Hóa Vũ mỉm cười, vô cùng nghiêm túc: “Nói con không nghĩ, vậy thì là giả.” Nhưng nếu nói con muốn, cũng chưa hẳn. Chủ yếu là có lòng nhưng không đủ lực. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, con phát hiện được Hồ gia sẽ nghênh đón một đại nạn. Nếu như không có một gia chủ hữu lực ngăn cơn sóng dữ, khả năng Hồ gia, thậm chí cổ tộc sẽ trực tiếp bị chôn vùi.”
“Đúng là nói hươu nói vượn.”
Lập tức có người phản đối: “Ngươi đang nói chuyện giật gân thì có. Sau đó, ngươi sẽ nói chỉ có ngươi mới có thể giải quyết được nguy cơ này, đúng không?”
“Không.” Hồ Hóa Vũ lắc đầu, thành thật đáp: “Nguy cơ Hồ gia, đại nạn cổ tộc phải dựa vào y thuật siêu tuyệt, vũ lực đỉnh cao mới có thể hóa giải.”
Hồ Hóa Vũ dừng một chút, sau đó đưa tay chỉ vào Hạ Thiên vẫn đang ăn: “Y thuật có thể xưng thần thông của người đang ngồi đây chỉ có Hạ Thiên. Võ lực vô địch thiên hạ cũng chỉ có Hạ Thiên. Cho nên ta chọn Hạ Thiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận