Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2462: Đảo Sương Nguyệt sắp chìm?

"Ngươi bình tĩnh chút đi!" Lúc này, Bạch Tiêm Tiêm ngăn ở trước người âm Vô Vũ, nói với Bạch Kỳ Thạch: "Nói thế nào thì Vũ tỷ tỷ cũng là tổ nãi nãi của ngươi, ngươi không thể làm như vậy với nàng!"
"Cút ngay!" Sát tâm của Bạch Kỳ Thạch đã cháy đến đỉnh điểm, "Huyết mạch cấm chế giữa ta và nàng đã bị âm Hậu xóa bỏ, bây giờ nàng cũng không phải là tộc trưởng, mà là tội nhân. Ta muốn thay âm Hậu, đánh chết tội nhân ngay tại đây!"
Bạch Tiêm Tiêm lạnh lùng nói: "Không, ta sẽ không để ngươi động thủ với Vũ tỷ tỷ."
"Thế thì đi chết chung luôn đi!" Bạch Kỳ Thạch lửa giận khó bình, chỉ vào Bạch Tiêm Tiêm rồi nói: "Thật nghĩ rằng dung mạo của mình xinh đẹp, là muốn làm gì thì làm, rồi tất cả mọi người sẽ tha thứ cho ngươi một cách vô tội vạ à?"
"Ta chưa từng bao giờ nghĩ mình như thế!" Bạch Tiêm Tiêm nghiêm mặt, cố chấp che ở trước người âm Vô Vũ: "Chẳng qua là ta cảm thấy tất cả mọi người đều là tộc nhân, là người nhà, tại sao phải đấu đá như thế, trước đây không phải đều chung sống yên bình và vui vẻ đấy sao?"
Bạch Kỳ Thạch không khỏi cười nhạo, nhìn Bạch Tiêm Tiêm rồi lắc đầu, có chút cảm thán: "Ngươi đúng thật là một tiểu nữ hài ngây thơ hết thuốc chữa, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không biết... Ngươi giả làm một thiếu nữ vô tri không phải tốt sao? Cứ nhất quyết muốn can thiệp vào, đến lúc đó tam quan của ngươi sụp đổ, lâm vào tuyệt vọng, thì cũng đừng trách ta trước đó sao không nhắc nhở ngươi."
"Lời này của ngươi là có ý gì?" Bạch Tiêm Tiêm rõ ràng cảm nhận được trong lời nói của đối phương có vấn đề, không khỏi hỏi tiếp: "Cái gì gọi là ta không thấy, cũng không biết? Lẽ nào các ngươi đang gạt ta chuyện gì ư?"
Bạch Kỳ Thạch lạnh giọng cười cười: "Sao ngươi không hỏi người phía sau ngươi đi."
"Vũ tỷ tỷ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Tiêm Tiêm quả nhiên xoay người nhìn về phía âm Vô Vũ, vẻ mặt khẩn thiết dò hỏi.
Âm Vô Vũ lạnh nhạt nói: "Không có chuyện gì cả, chỉ là tên súc sinh ngỗ nghịch này muốn đoạt quyền mà thôi."
"Ngươi quả là ngu xuẩn mất khôn, đến bây giờ còn muốn che giấu chân tướng." Bạch Kỳ Thạch đã đoán trước được phản ứng của âm Vô Vũ, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Các tộc nhân, các ngươi nghĩ rằng Bạch Kỳ Thạch ta chỉ là muốn đoạt quyền? Chỉ là muốn làm tộc trưởng thôi sao? Không, ta là vì cứu vớt đảo Sương Nguyệt, cứu vớt Huyền âm tộc. Nữ nhân này..."
Đang nói, tay hắn chỉ vào người âm Vô Vũ: "Tất cả hành động của nàng, căn bản không xứng làm tộc trưởng của chúng ta. Các ngươi có biết, những năm qua linh khí trên đảo chúng ta, tại sao dần dần thiếu hụt không? Thân thể của chúng ta cũng không còn được như trước nữa?”
“Hơn nữa, tỉ lệ tử vong của các tộc nhân trên đảo cũng tăng lên đáng kể, rất nhiều căn bệnh nhẹ mà trước đây chúng ta hoàn toàn không xem trọng, nhưng bây giờ chúng lại có thể cướp đi tính mạng của tộc nhân chúng ta?"
Bạch Kỳ Thạch hỏi từng câu một, lại như thể là búa tạ đập vào trái tim của tất cả tộc nhân Huyền âm tộc ở đây.
Đảo Sương Nguyệt, thật ra tên thật là đảo Linh, cũng gọi là đảo Trường Sinh, còn cái gọi là hòn đảo thức tỉnh linh khí, đó là cách xưng hô của người ngoài đảo.
Bởi vì trên đảo có nguồn linh khí dồi dào mà đại lục không có được, làm cho cư dân trên đảo có thể sống đến hơn một trăm tuổi mà không có bệnh tật gì, mãi đến tận 150 tuổi mới đạt tới ngưỡng cửa cuộc đời, lúc đó cũng là chết vì tuổi già, cái chết tương đối thanh thản, hoàn toàn không để lại người ta cảm giác khó chịu nào, người trên đảo cũng vì thế mà chưa bao giờ cảm thấy rằng cái chết tuy không phải chuyện đáng mừng gì, nhưng cũng không phải là chuyện quá đáng sợ.
Chỉ có điều, những năm gần đây, tình hình trên đảo có thiên hướng không lạc quan. Đầu tiên là, cơ thể của các tộc nhân trở nên yếu hơn trước kia, tần suất mắc bệnh cao hơn lúc trước rất nhiều, hơn nữa cũng có một ít lão nhân vào thời điểm qua đời, đã trải qua nỗi thống khổ đáng sợ. Đương nhiên, những chuyện này chỉ có cao tầng của Huyền âm tộc mới biết, tộc nhân bình thường không thấy được điều này.
Ngày xưa, Bạch Kỳ Thạch đương nhiên cũng không biết, chỉ là nửa tiếng trước, hắn bị người ta cưỡng ép bơm vào những hình ảnh không mấy tốt đẹp về tộc nhân Huyền âm tộc trong những năm qua, và nó đã tạo thành một cú shock rất lớn đối với hắn, đồng thời củng cố lại quyết tâm muốn cứu vớt tộc nhân, cứu vớt đảo Sương Nguyệt của hắn.
"Bởi vì, nàng đã bán linh khí trên đảo Sương Nguyệt rồi, hiện tại còn muốn bán cả đảo Sương Nguyệt, bán cho người ngoài." Vẻ mặt của Bạch Kỳ Thạch bi phẫn, sắc mặt khó coi, âm thanh như đang gầm lên trong sự giận dữ, "Rất hiển nhiên, tên Hạ Thiên kia chính là khách hàng lớn của nàng, cho nên nàng mới truyền vị trí tộc trưởng cho hắn. Cứ như vậy, nàng có thể lấy được lượng lớn của cải, tiêu dao khoái hoạt trên đại lục, còn chúng ta thì chỉ có thể ở lại đảo, mặc cho tên Hạ Thiên đó áp bức bóc lột, trở thành nô lệ của hắn."
Âm Vô Vũ cạn lời, bị lời của Bạch Kỳ Thạch làm tức giận đến nỗi bật cười.
"Ngươi đích thị là tên bại não." Lúc này, Hạ Thiên không nhịn được nữa, trực tiếp hiện thân, trừng Bạch Kỳ Thạch một cách khó chịu: "Ta mua cái hòn đảo rách nát này để làm gì, còn xem các ngươi là nô lệ sao? Ta chưa bao giờ cần nô lệ, mà ngươi cũng không xứng làm nô lệ của ta."
Bạch Kỳ Thạch nhìn thấy đám người Hạ Thiên xuất hiện, chỉ là hơi kinh ngạc: "Các ngươi quả nhiên chưa có chết, cơ mà cũng tốt, ta đang muốn vạch trần bộ mặt thật của đám các ngươi. Mau giao vị trí tộc trưởng của ngươi ra đây, ngươi căn bản không xứng nắm giữ Sương Nguyệt Lệnh!"
"Ta chẳng có hứng thú đối với chuyện làm tộc trưởng." Hạ Thiên lười biếng nói: "Huống chi còn là một hòn đảo rách nát chẳng mấy chốc sẽ chìm nghỉm, là do vợ Y Y để ta làm. Vợ Y Y và vị âm Vô Vũ này cũng muốn cứu tính mạng của bọn đần các ngươi, nên mới để ta làm tộc trưởng. Đáng tiếc, đầu óc của các ngươi có vấn đề, quả thực là ngu xuẩn mất khôn."
"Ha ha ha ha!" Bạch Kỳ Thạch cười to, nói với các tộc nhân: "Các ngươi đã nghe chưa, tiểu tử này vậy mà nói đảo Sương Nguyệt chúng ta sắp chìm! Thật sự là buồn cười... Khoan đã, ngươi nói cái gì?"
Đảo Sương Nguyệt sắp chìm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận