Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2483: Có tin ta ném ngươi từ đây xuống không?

Thành phố Giang Hải, tập đoàn Thần Y.
Tô Bối Bối bận rộn cả ngày, cả người khá mệt mỏi dựa vào ghế sa lon để nghỉ ngơi, trợ lý tiểu muội vẫn đang liên tục báo cáo lộ trình tiếp theo cho nàng, khiến nàng hết sức đau đầu.
"Hoãn lại hết cho ta, bây giờ ta không muốn gặp ai cả." Cơ thể của Tô Bối Bối hơi nghiêng người, nhẹ nhàng nhấc chân đẹp thon dài và thẳng tắp lên ghế sa lon, cực kỳ lười biếng nói: "Một canh giờ sau đừng đến làm phiền ta."
Trợ lý tiểu muội gật đầu đáp ứng, lập tức lặng lẽ lui ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
"Hạ Thiên chết bầm, không biết chạy đi đâu, quăng hết mọi việc cho một mình ta, thực sự là đáng ghét." Tô Bối Bối tiện tay chộp lấy một cái gối ôm, sau đó tay đấm chân đá, hồn nhiên và không có chút phong thái tiểu thư khuê các hay lãnh diễm như tổng giám đốc tí nào.
Từ khi các bà vợ của Hạ Thiên và đảo Thần Tiên cùng biến mất, toàn bộ tập đoàn Thần Y liền đặt trọng trách lên một mình nàng. Ban đầu, nàng cũng không cảm thấy gì, vẫn tận tụy làm Tô tổng tài.
Ai mà ngờ, tên Hạ Thiên lưu manh kia lại xuất hiện ở bên cạnh nàng, còn dính chặt lấy nàng không buông, làm loạn trái tim của nàng.
Ghê tởm hơn chính là, đồ lưu manh đó lại có thêm mấy nữ nhân mới, thí dụ như Lam Y Nhân, Ninh Nhụy Nhụy, lại có thêm đủ loại nữ nhân trước đó như Y Tiểu m, A Cửu, Triệu Thanh Thanh, nàng đường đường là đệ nhất mỹ nữ tân tấn của Giang Hải, vậy mà lại là người dự bị, nàng quả thực là tức muốn chết.
Có điều, số lượng nữ nhân của Hạ Thiên bắt đầu tăng lên, nàng cũng không phải là hoàn toàn không có lợi, chí ít nàng có thể tạm thời giao tập đoàn Thần Y cho người khác, rồi đi du lịch một phen.
Kết quả thì, Hạ Thiên trở về là một mớ hỗn loạn, Lam Y Nhân và Ninh Nhụy Nhụy trở về thành phố Quế, Y Tiểu Âm và A Cửu thì không thấy bóng dáng...
Toàn bộ tập đoàn Thần Y lại đặt lên vai nàng, thực sự là đời trước thiếu nợ đồ lưu manh đó, rõ ràng là công ty của hắn, bản thân mình lại không để bụng, rồi lại còn để một người không liên quan như nàng phải mệt nhọc.
"Ngươi muốn biết Hạ Thiên đi đâu không?" Lúc này, trong phòng làm việc bỗng nhiên vang lên một giọng nữ xa lạ, "Kỳ thực ta có thể nói cho ngươi."
"Ai thế?" Tô Bối Bối nghe thấy âm thanh, bỗng chốc đề cao cảnh giác, đôi mắt đẹp ngưng trọng, nhìn chằm chằm người đến.
Nữ nhân xa lạ kia đứng yên trong góc khuất, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng chí ít biết tuổi tác cũng không lớn, hơn nữa vóc người cũng không tệ, thuộc về loại người mặc quần áo gì cũng sẽ khiến người ta suy nghĩ lung tung, chỉ là không biết tại sao, trên hai lỗ tai nhỏ nhắn và tinh xảo, lại đeo đôi bông tai to bằng vòng cổ.
"Tô tổng tài, không cần căng thẳng, ta không có ác ý gì cả." Nữ nhân đeo bông tai cười nói với Tô Bối Bối: "Ta tới đây chỉ là muốn nói cho ngươi mấy cái tin tức, thuận tiện xem thử có thể nói chuyện hợp tác hay không."
"Nói chuyện hợp tác thì dễ bàn, cứ việc hẹn trước." Tô Bối Bối cũng không phải là trẻ con miệng còn hôi sữa mới ra đời, cũng không phải là sinh viên đại học không rành thế sự: "Lén lén lút lút như vậy, e là chuyện mà các ngươi muốn nói cũng không phải là hợp tác đứng đắn gì."
Nữ nhân đeo bông tai thở dài, hơi bất đắc dĩ nói: "Ai mà không biết Tô tổng của tập đoàn Thần Y là một người bận rộn, muốn ở trước mặt ngươi nói chuyện hợp tác, chỉ sợ phải đặt lịch hẹn đến tháng sau, nhưng đáng tiếc bọn ta không có nhiều thời gian như vậy."
"Các ngươi?" Tô Bối Bối khẽ cười một tiếng: "Xem ra là tập thể gây án."
"Cái gì mà gây án, nói khó nghe thật." Sắc mặt của nữ nhân đeo bông tai khẽ biến, tiếp đó lại bình thường trở lại, trực tiếp không để ý đến hai chữ “tập thể”, cười nói: "Ta thành tâm thành ý đến đây nói chuyện hợp tác, hơn nữa còn là hợp tác mà đôi bên cùng có lợi."
Tô Bối Bối biết rõ người này nhất định là "lai giả bất thiện", nhưng kẻ không mời mà tới, dù thế nào cũng phải nghe thử xem đối phương muốn làm gì: "Hợp tác gì, nói nghe thử xem."
Nữ nhân đeo bông tai chậm rãi đi tới bên cạnh Tô Bối Bối, cười nói: "Tô tổng, ngươi cũng không cần gượng cười. Tất cả mọi người đều biết tập đoàn Thần Y là sản nghiệp của Hạ Thiên, đương nhiên, cũng có thể là của những cô vợ kia của hắn. Còn ngươi, không phải là vợ của hắn, nhưng lại đang liều sống liều chết vì hắn, đến cả bọn ta còn cảm thấy bất công cho ngươi."
Tô Bối Bối hai tay chắp ở trước ngực, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một vệt hàn ý, lầm bầm cường điệu nói: "Đúng, ta quả thật không phải vợ của Hạ Thiên."
Nữ nhân đeo bông tai tựa hồ cảm thấy mình đã nói trúng tim đen của Tô Bối Bối, bèn nói tiếp: "Cho nên, Hạ Thiên đã không còn quan tâm đến tập đoàn này rồi, các cô vợ của hắn cũng đều buông tay mặc kệ, ngươi cần gì phải khổ cực làm thay cho người khác."
"Thế ý của ngươi là sao?" Tô Bối Bối lạnh nhạt nói.
"Đương nhiên là lấy lại chỗ tốt thuộc về mình." Nữ nhân đeo bông tai đầu độc, nói: "Bây giờ tập đoàn Thần Y chính là quái vật khổng lồ, dưới nó còn có vô số xí nghiệp có giá trị không thể lường trước được. Nên là, Tô tổng, bọn Hạ Thiên đã không biết quý trọng, thì tại sao ngươi lại không tính toán cho riêng mình."
Tô Bối Bối không khỏi cười lạnh một tiếng: "Ý của ngươi là bảo ta biển thủ?"
"Không không không, sao có thể nói là biển thủ được." Nữ nhân đeo bông tai lắc đầu, nói: “Ngươi quá ngu. Đây rõ ràng là những thứ mà ngươi nên được nhận."
"Nghe cũng được đấy, vậy các ngươi có thể nhận được chỗ tốt gì?" Tô Bối Bối lạnh nhạt nói: "Ngươi đừng nói ta là đêm hôm khuya khoắt ngươi tới đây là để đàm luận chuyện này với ta nha? Cái gọi là hợp tác, đến bây giờ ngươi còn chưa nhắc tới nữa đó."
Nữ nhân đeo bông tai ngồi ở bên cạnh Tô Bối Bối, cười nói: "Đừng nóng vội như thế chứ, đêm còn dài, chúng ta còn nhiều thời gian để từ từ tán gẫu."
"Đêm rất dài, nhưng ta thích ở một mình." Tô Bối Bối lạnh lùng trừng nữ nhân này một cái, không khách khí chút nào, nói: "Còn nữa nếu ngươi không nói chủ đề chính, ngươi có tin ta ném ngươi xuống từ đây không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận