Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2847: Hắn ta chỉ là thứ ngớ ngẩn

“Đương nhiên là ta rồi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, ngân châm giữa ngón tay chậm rãi đưa ra ngoài: ‘Ngươi hoàn toàn không có tư cách đánh đồng với ta, ngươi nên dứt khoát đi chết đi.”
“Thật sao?” Tiêu Thiên Địch cười lạnh không thôi, thân hình lóe lên, trong nháy mắt đã đến trước mặt Hạ Thiên, bóp quyền đánh tới.
Bốp.
Hạ Thiên vuốt vuốt nắm đấm, mỉm cười bình luận: “Khí lực quá nhỏ, tốc độ quá chậm, nắm đấm của ngươi giống như màn thầu, ngay cả kiến cũng đánh không chết.”
“Thật sao?” Tiêu Thiên Địch cũng không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười: “Ta chỉ tìm cơ hội tiến gần đến ngươi mà thôi. Bây giờ khoảng cách giữa chúng ta đã đủ, ta xem ngươi còn trốn như thế nào nữa.”
Hạ Thiên nhếch miệng: ‘Trốn? Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Ngươi có cao chiêu gì thì cứ việc dùng, ta chờ.”
“Lôi Nộ Thủy Lao, khóa cho ta.” Tiêu Thiên Địch quát lớn một tiếng, chỉ thấy hơi nước vô tận trong nháy mắt xông lên từ mọi hướng, lấy nắm đấm của hắn làm trung tâm, bao vây phạm vi mấy thước xung quanh Hạ Thiên.
Hạ Thiên đứng trước vòng nước, gương mặt vẫn hờ hững: “Trình độ của ngươi chỉ bấy nhiêu thôi sao?”
“Đương nhiên không chỉ bấy nhiêu, vẫn còn có thứ tốt hơn.” Tiêu Thiên Địch cho rằng Hạ Thiên đang làm bộ làm tịch, vung tay triệu hồi sấm sét: ‘Để ta cho ngươi nếm thử sấm sét.”
Luồng sấm sét kia lập tức tan vào trong vòng nước, giống như nước lạnh tưới lên dầu nóng. Vòng nước sôi trào lên, sấm sét hóa ti, cuồng tẩu bên trong vòng nước, xuyên thẳng tới lui trong ngoài cơ thể Hạ Thiên.
“Hạ Thiên, ngươi dự định ứng đối như thế nào?” Tiêu Thiên Địch mỉm cười hài lòng, có chút châm chọc: “Chưa đầy ba phút, linh khí, gân mạch, thậm chí là huyết nhục, xương cốt của ngươi sẽ bị tan chảy, biến thành vũng máu. Bây giờ ngươi cầu xin tha thứ vẫn còn kịp.”
Nói xong, hắn ta quay đầu nói với Y Tiểu m: “Ta thấy ngươi tu vi cũng không thấp, ngươi thật sự không có ý định ra tay sao? Nếu chậm trễ một chút nữa, Hạ Thiên sẽ không còn đâu.”
Y Tiểu Âm vẫn rất có lòng tin đối với Hạ Thiên, thành ra nàng không phản ứng Tiêu Thiên Địch: “Ngươi cao hứng quá sớm rồi đấy.”
“Sớm sao?” Tiêu Thiên Địch mỉm cười đắc ý: “Thật ra đã là muộn rồi. Nếu sớm biết cảnh giới của hắn bị giảm xuống thành như thế, ta không cần phải đi một vòng tròn lớn đến như vậy.”
“Nghe câu nói này của ngươi, ta thấy ngươi chỉ là một kẻ lấn yếu sợ mạnh mà thôi.” Y Tiểu Âm không e dè vạch trần: “Khi hai người Nguyệt Thanh Nhã còn ở đây, ngươi không dám xuất hiện. Khi Hạ Thiên cường đại, ngươi cũng không dám xuất hiện. Cho dù ngươi đoán được hai người Nguyệt Thanh Nhã đã đến Tiên Vân đại lục, thực lực Hạ Thiên suy yếu một mảng lớn, ngươi cũng chỉ dám dùng loại thủ đoạn này dẫn hắn xuất hiện. Ngươi có tư cách gì nói ngươi là địch với trời?”
“Ngươi im miệng đi.” Tiêu Thiên Địch tức giận hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Y Tiểu m: “Tin hay không, ngươi chờ ta giải quyết xong Hạ Thiên, kế tiếp ta sẽ giết ngươi.”
Một âm thanh lười biếng một lần nữa vang lên sau lưng Tiêu Thiên Địch: “Ngươi muốn giết ai?”
“Không thể nào.” Tiêu Thiên Địch không quay người lại, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ khó tin, hắn ta vẫn nhìn chằm chằm Y Tiểu Âm như cũ: “Nhất định là ngươi đang dùng thủ đoạn nào đó, muốn gạt ta quay người, sau đó đánh lén ta, đúng không?”
Vừa dứt lời, Tiêu Thiên Địch đột nhiên cảm thấy lạnh sau lưng, không khỏi cả kinh, khiến cho hắn ta không thể không quay người lại, kết quả nhìn thấy gương mặt lười biếng của Hạ Thiên.
Hạ Thiên khó chịu nói: “Xưa nay ta không giở trò gian, ta nói ta muốn đánh ngươi thì sẽ đánh ngươi, nói muốn xử lý ngươi thì nhất định sẽ xử lý ngươi.”
“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?” Con ngươi Tiêu Thiên Địch co rụt lại, liếc nhìn vòng nước cách đó không xa, bên trong đã rỗng tuếch: “Lôi Nộ Thủy Lao của ta gần như là tiên thuật. Dựa vào tu vi còn chưa đến Nguyên Anh Kỳ của hắn, hắn không thể ra được mới đúng chứ?”
“Đó là do ngươi tự nghĩ mà thôi.” Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Khó trách ngươi lại cảm thấy bản thân mình vô địch thiên hạ, thì ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Vợ Y Y, hắn ta vốn chỉ là một tên ngớ ngẩn đầu óc có vấn đề mà thôi.”
“Ngươi muốn mượn cơ hội chọc giận ta?” Tiêu Thiên Địch cố che giấu hỏa khí trong lòng mình, lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Chỉ sợ các ngươi đã tính lầm. Lần này ta quyết định không nhường các ngươi nữa. Các ngươi hãy cùng nhau đi chết đi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, cảm giác có chút nhàm chán: “Được rồi, chút trò xiếc này của ngươi ta nhìn đến phát chán. Nếu ngươi không có chiêu thức gì mới, ngươi hãy ngoan ngoãn đi chết đi.”
“Cuồng vọng!” Tiêu Thiên Địch tức giận, đưa tay ngưng tụ mấy trăm thủy tiễn, từ bốn phương tám hướng lao nhanh đến, một lần nữa bao vây Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhếch miệng, mất kiên nhẫn: “Pháp thuật dở ẹc này của ngươi vô dụng đối với ta, ngươi cũng đừng dùng nữa, chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi.”
Trên thực tế cũng đúng như vậy. Thủy tiễn hoàn toàn không đến gần được Hạ Thiên, vừa mới đến gần một trăm mét thì trực tiếp sụp đổ, hóa thành vô số giọt nước thấm vào mặt đất.
“Nói mà không biết xấu hổ.” Tâm trạng của Tiêu Thiên Địch hiển nhiên đã sụp đổ, nhưng sợ mất mặt, đành phải ráng chống đỡ, nhanh chóng kết một thủ ấn: “Lôi Cức Thủy Long Quyển.”
Rất nhiều nước từ con sông gần đó lao đến, chảy vào trong phạm vi khống chế của Tiêu Thiên Địch, không bao lâu sau đã ngưng thành một con thủy long lôi điện to lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận