Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2967: Địa hạ thủy lao

“Chính là khác với người bình thường chứ sao?” Mai Ngạo Tuyết mỉm cười giải thích: “Trước kia, Lục Thanh Tranh bị giam ở nhà giam vực sâu Tân Châu, là một lão đầu người Hoa. Ban đầu, ông ta chỉ là một kẻ lang thang. Khoảng mười hai năm trước, tính cách của ông ta bỗng nhiên thay đổi, giết người như ngóe, cuối cùng một nhóm chiến sĩ siêu cấp xuất động mới chế phục được ông ta.”
“Tuy nhiên, mấy năm gần đây, phàm là người bị giam cùng ông ta, thậm chí người giám sát xung quanh, tất cả đều tinh thần trở nên thất thường, sau đó có được năng lực khó hiểu.”
“Bảy tám năm trước, còn có người trốn thoát khỏi nhà giam vực sâu. Vì lý do an toàn, người ta đã gửi lão đầu nhi đó đến đây.”
Y Tiểu Âm gật đầu. Những tin tức này hoàn toàn trùng khớp với nội dung bên trong nhật ký của Tiêu Thiên Địch. Mặc dù trong nhật ký Tiêu Thiên Địch đã vẽ cho mình không ít những tình tiết hoành tráng, nhưng ghi chép đối với Lục Thanh Tranh, đa số đều là thật.
Y Tiểu Âm lên tiếng: “Ta muốn đi gặp ông ta một chút.”
“Bây giờ?” Ánh mắt Mai Ngạo Tuyết hiện lên sự nghi hoặc.
“Đúng, ngay bây giờ, chẳng lẽ có cái gì không tiện sao?” Y Tiểu Âm thuận miệng hỏi.
Mai Ngạo Tuyết đang định nói cái gì đó, lời ra đến miệng lại lắc đầu: “Không có gì bất tiện cả. Đi thì đi, để ta cho người sắp xếp một chút.”
“Được.” Y Tiểu Âm nhìn ra được Mai Ngạo Tuyết dường như có lời gì muốn nói nhưng lại nuốt trở vào, nàng tất nhiên không tiện truy vấn.
Rất nhanh, một nam tử da trắng cao lớn quần áo chỉnh tề cung kính bước đến trước biệt thự, nói với Mai Ngạo Tuyết: “Tiểu thư, ta đã sắp xếp xong xuôi, mời mọi người đi theo ta.”
“Ngươi đi trước dẫn đường đi.” Mai Ngạo Tuyết cũng không khách sáo, trực tiếp ra lệnh.
“Vâng.” Nam tử cao lớn gật đầu, sau đó quay người đi đằng trước.
Sau khi tiến vào nhà giam, những người gặp phải đều cúi đầu chào Mai Ngạo Tuyết, sau đó nhường đường, một lời thừa thãi cũng không có, càng không có người cố ý đến xum xoe.
Y Tiểu Âm không thể không tán dương trong lòng. Nhà giam này nhìn rất rộng rãi, tự do nhưng bên trong kỷ luật lại nghiêm minh, đẳng cấp sâm nghiêm. Từ cách nói chuyện và hành động của quản ngục là biết.
“Phía dưới là thủy lao, Y thần y cần phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.” Đến trước một miệng cống, Mai Ngạo Tuyết bỗng quay đầu nói với Y Tiểu m: “Đó cũng không phải nơi tốt. Nếu chẳng may không chịu nổi, coi như mất thể diện.”
Y Tiểu Âm khinh thường nói: “Ngươi yên tâm đi, sự việc gì cũng không khiến cho ta cảm thấy giật mình đâu.”
“Lời này thật ra không sai. Có thể làm nữ nhân của Hạ Thiên, nhất định tình huống nào cũng đã nhìn qua.” Mai Ngạo Tuyết nở nụ cười tự giễu: “Chỗ của ta chỉ là những tình huống nhỏ bé nhất.”
Không bao lâu sau, nam tử cao lớn đã mở miệng cống. Một mùi hương cực kỳ phức tạp từ phía đối diện đánh tới, giống như thịt thối đã mấy tháng được người ta dùng lửa nướng lại, trong đó còn trộn thêm cái mùi nước thuốc gay mũi không cách nào nói rõ. Đúng là có chút khiến người ta không chịu đựng được.
Người bình thường sẽ bị mùi vị này làm cho nôn mửa, nhịn không được mà quay người nôn một trận.
Y Tiểu Âm chỉ khẽ cau mày, sau đó không còn ngửi thấy mùi này nữa.
“Quả nhiên lợi hại, ta thì không có cách nào, chỉ có thể uống thuốc chống đỡ một lát.” Mai Ngạo Tuyết nhận lấy viên thuốc con nhộng nam tử cao lớn đưa đến, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng: “Y thần y, chúng ta đi thôi.”
Y Tiểu Âm cúi người bước vào miệng cống. Nàng băng qua một khoảng hành lang ngắn, cuối cùng là thang máy.
“Thủy lao nằm dưới mặt đất một ngàn mét.” Mai Ngạo Tuyết hít sâu một hơi, sau đó nói với Y Tiểu Âm đằng sau.
Y Tiểu Âm ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn. Nếu nơi này giam giữ những phạm nhân siêu năng lực, đề phòng nghiêm mật như thế cũng không có gì đáng trách.
Mấy phút sau, thang máy đi xuống đến nơi. Cửa vừa mở ra, Y Tiểu Âm nhìn thấy một cái hồ. Ngoại trừ nước trắng xóa thì cái gì cũng không có.
Y Tiểu Âm có chút ngoài ý muốn, không khỏi quay đầu nhìn Mai Ngạo Tuyết.
“Đừng nóng vội, ta sẽ đem người lên cho ngươi.” Mai Ngạo Tuyết mỉm cười, lấy tay nhấn vào một cái nút trên vách tường bên ngoài thang máy. Vách tường lập tức hõm xuống, lộ ra một cái bàn điều khiển. Nàng ấn liên tiếp một dãy số lên trên.
Không bao lâu sau, nước trong hồ giống như được đun sôi. Một cái khoang trong suốt bịt kín chậm rãi dâng lên.
Trong khoang giam giữ một lão giả khô gầy, mái tóc rối tung, nhìn khoảng sáu bảy chục tuổi, chẳng khác gì mấy lão ăn mày không có nhà để về trên đường cái.
“Ông ta chính là Lục Thanh Tranh?” Y Tiểu Âm nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy, đừng nhìn ông ta ốm yếu như thế, nhưng khí lực lớn cực kỳ. Ngày nào chúng ta cũng phải tiêm cho ông ta rất nhiều thuốc an thần mới có thể giúp ông ta ngồi im.” Mai Ngạo Tuyết chậm rãi giải thích.
Y Tiểu Âm hỏi: “Có thể tìm một nơi yên tĩnh hay không? Ta có mấy lời muốn hỏi ông ta.”
Mai Ngạo Tuyết hơi do dự: “Nhưng ông ta là nhân vật vô cùng nguy hiểm, ngươi không sợ…”
“Ta tự có cách chế phục ông ta.” Y Tiểu Âm nói: “Còn nữa, ta hy vọng khi ta nói chuyện với ông ta, không có người thứ ba nghe được.”
Mai Ngạo Tuyết mỉm cười, dường như cũng không ngại: “Ngươi yên tâm đi. Vườn Đen từ trước đến nay đều tôn trọng nhân quyền, cũng như tôn trọng bí mật cá nhân. Bởi vì thường xuyên có những nhân vật lớn các giới muốn moi tin tức từ miệng những người này, cho nên ở phương diện đó, chúng ta tuyệt đối đáng tin cậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận