Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2228. Ngươi lập tức có thể nhìn thấy đồng bọn của ta rồi

“Đàm Thục Nhã, ngươi đã thất bại một lần rồi, bây giờ lại còn muốn làm hư chuyện của Tiêu tiên sinh lần nữa à?” Nữ nhân trung niên nhếch miệng nở nụ cười, trong giọng nói lại tràn đầy vẻ chế nhạo.
“Lão bà họ An kia, ngươi câm miệng lại cho ta!” Nữ nhân trẻ tuổi trừng lão bà một cái, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ta họ Tiêu, ngươi cứ gọi ta là Đàm Thục Nhã nữa thử xem, có tin ta xé nát miệng của ngươi không!"
“Hà tất lừa mình dối người làm gì?” Nữ nhân trung niên ngồi bắt chéo hai chân, thảnh thơi tự tại nói: “Tiêu tiên sinh lại không thừa nhận ngươi là mẹ vợ của hắn, chính ngươi mặt dày dán lên có ích lợi gì đâu."
Nữ nhân trẻ tuổi tức giận nói: “Đó cũng là chuyện của ta và Tiêu tiên sinh, không liên quan gì tới lão thái bà ngươi!"
“Sao lại không liên quan chứ?” Nữ nhân trung niên nói với vẻ mặt ngạo nghễ: “Dù gì thì ta cũng là mẹ vợ trước của Tiêu tiên sinh."
Nữ nhân trẻ tuổi nói châm chọc: “Ngươi còn có mặt mũi nói câu này à? Con gái ngươi đã chạy rồi, vậy mà ngươi còn dám bảo mình là mẹ vợ trước của hắn, thực sự là không biết xấu hổ."
“Ngươi nói cái gì hả?” Ánh mắt nữ nhân trung niên phát lạnh, trong tay lộ ra một con dao nhỏ: “Có tin ta cắt nát gương mặt hồ ly tinh của ngươi không? Nếu không phải do ngươi thì con gái của ta sẽ rời khỏi Tiêu tiên sinh sao?"
Mặc dù một tay của nữ nhân trẻ tuổi có thương tích, nhưng nàng vẫn nhanh nhẹn móc súng lục ra: “Lão thái bà ngươi mới là người tự tìm đường chết!"
“Được rồi, đừng ồn ào nữa." Tiêu tiên sinh giơ tay dừng tranh chấp của hai người lại, nhàn nhạt nói: “Chính sự quan trọng."
Nữ nhân trẻ tuổi thu hồi vũ khí, vội vàng nói: “Tiêu tiên sinh, để ta đi cho, đảm bảo chỉ cần mười phút là có thể mang Tửu Nhi về."
“Vậy nếu ngươi không mang về được thì sao?” Nữ nhân trung niên cười hỏi ngược lại một câu.
“Ta......" Hiển nhiên nữ nhân trẻ tuổi muốn phát ra lời thề độc, nhưng lại bị Tiêu tiên sinh cắt đứt lần nữa.
“Thục Nhã, An phu nhân, hai người các ngươi cùng đi đi, lại mang theo bốn tiểu đội." Tiêu tiên sinh chỉ vào hình ảnh đang theo dõi, nói với giọng điệu nghiêm túc: “Ta muốn các ngươi trăm phần trăm mang Tửu Nhi về đây, cả nữ nhân kia nữa."
Nữ nhân trẻ tuổi không khỏi sửng sốt một chút, không cần phải nói Tiêu tiên sinh chắc chắn là coi trọng nữ nhân kia, trong nháy mắt đáy lòng nàng sinh ra một cỗ tức giận, chỉ là cỗ tức giận này vừa vọt tới đầu thì lại hóa thành khuất phục: “Vâng!”
“Yên tâm đi, có ta ra tay, không có sự tình nào là không làm được." Nữ nhân trung niên lại lộ ra dáng vẻ hiểu rõ, có nam nhân nào mà không háo sắc, nàng muốn dựa vào người con rể trước này, đương nhiên phải biết nên làm thế nào: “Nhất định tối nay nữ nhân kia sẽ xuất hiện ở trên giường của Tiêu tiên sinh!"
Nữ nhân trẻ tuổi nghiến chặt hàm răng, nàng không dám biểu lộ cảm xúc trước Tiêu tiên sinh, chỉ có thể chuyển dời oán hận đến lão bà trước mắt này, hạ giọng nói: “Lão thái bà, ngươi chờ đó!"
Nói xong lời này, nữ nhân trẻ tuổi nhanh chóng rời đi, nữ nhân trung niên cũng bước ra ngoài.
......
Bên trong tiệm kem ly.
“Dì nhỏ Thanh Thanh, mấy ngày nay ta đã rất vui vẻ." Tửu Nhi ngồi ở trên ghế, đôi chân ngắn nhỏ quơ qua quơ lại, trên mặt là nụ cười xán lạn: “Thật sự có chút luyến tiếc rời khỏi ngươi."
Triệu Thanh Thanh không để bụng nói: “Nếu không muốn rời đi thì cứ việc ở lại thôi. Ngươi đừng nhìn dì nhỏ giống như người không có công việc đàng hoàng, thật ra ta có rất nhiều tiền, hơn nữa còn có một đám thuộc hạ, nuôi một đứa bé như ngươi tuyệt đối không thành vấn đề."
“Dì nhỏ Thanh Thanh, nếu như ta rời khỏi thì ngươi có nhớ tới ta không?” Thần sắc Tửu Nhi có chút bi thương hỏi.
“Ngươi làm sao vậy?” Triệu Thanh Thanh rốt cuộc nhận ra biểu hiện của Tửu Nhi có chút kỳ quái, “Có phải nghĩ đến chuyện gì đó không hay không? Yên tâm đi, có dì nhỏ ở đây, không ai có thể mang ngươi đi hết! "
“Lời này nói hơi sớm rồi đó!” Bên cạnh vang lên giọng nói có chút oán hận của một nữ nhân trẻ tuổi.
Lúc này, bên trong tiệm kem ly đã không có bóng người, ngay cả chủ quán cũng không thấy đâu.
Triệu Thanh Thanh nhanh chóng ôm Tửu Nhi vào trong ngực, sau đó lại nhìn về phía nữ nhân trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện: “Ngươi là ai?"
“Ta là ai?” Nữ nhân trẻ tuổi lạnh lùng nói: “Các ngươi cướp con gái của ta, còn hỏi ta là ai?"
“Con gái của ngươi?” Triệu Thanh Thanh sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía Tửu Nhi: “Tửu Nhi, nàng chính là nữ nhân xấu xa thường xuyên ngược đãi ngươi đúng không?"
“Cũng không có ngược đãi, chỉ là cách hai ba ngày sẽ lấy máu ta để chữa bệnh cho nàng mà thôi." Tửu Nhi thở dài, lắc đầu nói: “Cũng không thể nói là nàng ngược đãi ta, nếu không có nàng thì chưa chắc ta có thể sống tới bây giờ."
“Tửu Nhi, ngươi quá lương thiện rồi." Triệu Thanh Thanh lạnh giọng nói: “Vì để chữa bệnh cho mình mà thường xuyên rút máu của một đứa bé gái, cái này quả thật không phải là ngược đãi, đây chính là mưu sát! Loại người như vậy đáng chết! "
Bộ mặt nữ nhân trẻ tuổi trở nên có chút dữ tợn: “Tửu Nhi, mau về nhà với mẹ đi, mẹ thật sự không thể rời khỏi ngươi. Ngươi mau trở lại, rời đi nữ nhân này, nàng không có ý tốt với ngươi đâu."
Triệu Thanh Thanh nắm tay của tiểu cô nương rồi trấn an vài câu, sau đó nhìn về phía nữ nhân trẻ tuổi kia, trong ánh mắt đã có sát khí. Những năm gần đây nàng hành hiệp trượng nghĩa vô số lần, hận nhất hai loại người buôn ma túy và bọn buôn người.
“Ta vốn tưởng rằng sẽ phải tốn chút thời gian để tìm ra các ngươi, sau đó xử lý toàn bộ." Sắc mặt Triệu Thanh Thanh lạnh dần, hết sức nghiêm túc nói: “Hiện tại các người chủ động tới cửa, vậy thì rất tốt. Tốt nhất là đồng bọn của ngươi cũng đều ở tại đây, miễn cho ta mất công đi tìm."
Nữ nhân trẻ tuổi lạnh lùng nói: “Đúng là không cần phải phí công như vậy, bởi vì ngươi lập tức có thể nhìn thấy đồng bọn của ta rồi."
Tâm thần Triệu Thanh Thanh run lên, cảm giác có chút không ổn. Bỗng dưng có một bóng người vọt đến sau lưng Triệu Thanh Thanh, tiếp đó giơ tay vỗ vào gáy nàng, Triệu Thanh Thanh lập tức ngất xỉu ngã xuống mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận