Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3765: Mưu tính Bạch gia (02)

“Thiên An, ánh mắt của ngươi quá cực hạn, tư duy phải vươn xa một chút.” Lão giả tóc vàng có chút thất vọng nhìn Bạch Thiên An: “Ngươi cũng đã nói Hạ Thiên là loại háo sắc, còn tiện nhân phái Tuyết Sơn kia, mặc dù ta hận ả thấu xương nhưng cũng không thể không thừa nhận nàng ta là tuyệt sắc nhân gian. Một khi Hạ Thiên gặp được, ngươi cảm thấy hắn sẽ giúp ai?”
Bạch Thiên An không thể phản bác được. Theo như những gì hắn ta nghiên cứu về Hạ Thiên, tiểu tử kia trước mặt mỹ nhân gần như không có lập trường nào có thể nói.
Nói trắng ra, bên nào có mỹ nữ, hắn sẽ giúp bên đó.
Chưởng môn phái Tuyết Sơn bây giờ, mặc dù tâm như xà hạt nhưng xác thực xinh đẹp vô song, muốn tìm ra nữ nhân còn đẹp hơn nàng ta quả thật rất khó.
“Huống chi, chúng ta cũng không có thời gian.” Lão giả tóc vàng khẽ thở dài: “Mặc dù ta có thêm sáu năm tuổi thọ nhưng cơ thể cũ kỹ này muốn phát huy mười thành công lực thì nhất định phải giảm thọ. Thiên An, ta nhất định phải giải quyết dứt khoát.”
Bạch Thiên An không nói thêm gì nữa, đành phải trả lời: “Vâng.”
“Còn nữa, ta bảo ngươi tìm người, đã tìm được chưa?” Lão giả tóc vàng hỏi tiếp.
Bạch Thiên An hổ thẹn nói: “Còn chưa tìm được.”
Bốp.
Lão giả tóc vàng tức giận vung tay cho Bạch Thiên An một bạt tai: “Tại sao ngươi có thể nói chưa tìm được? Ta cho ngươi mười năm, ngươi ngay cả người cũng không tìm được sao?”
“Tài nguyên đều nằm trong tay đại ca đại tẩu, người mà con có thể sai khiến quá ít.” Bạch Thiên An không dám có chút bất mãn, đành phải cẩn thận nói: “Tuy nhiên, có một người rất giống với người cha muốn tìm, nhưng con không dám xác định.”
Nét giận dữ trên gương mặt lão giả tóc vàng hơi giảm xuống: “Ngươi nói ta nghe một chút.”
“Người kia tên Ninh Vọng Hải, người Quế thành, tuổi tác tương đương với cha, con cái đều đã di dân đến tinh đảo, chỉ còn lại một đứa cháu gái bên cạnh tên Ninh Nhụy Nhụy.”
Bạch Thiên An chậm rãi nói ra thông tin mà mình thu thập được: “Hình dáng của người này có năm sáu phần tương tự người mà cha muốn tìm nhưng ông ấy lại sinh trưởng ở Quế thành, chưa từng đến Tuyết Thành chúng ta. Lý lịch cũng rất rõ ràng, không có bất cứ vấn đề gì. Hơn nữa con cũng đã tìm người thử qua, ông ấy không có tu vi, chỉ là người bình thường. Tuy nhiên…”
Lão giả tóc vàng bất mãn nói: “Tuy nhiên cái gì? Có việc gì thì cứ nói thẳng, đừng sợ hãi rụt rè.”
“Ninh Nhụy Nhụy cũng là nữ nhân của Hạ Thiên.” Bạch Thiên An đáp.
“Có ảnh chụp không? Đưa cho ta xem thử.” Lão giả tóc vàng nói.
Bạch Thiên An lập tức lấy điện thoại ra, tìm một tấm hình rồi đưa đến.
“Cái gì?” Lão giả tóc vàng cầm điện thoại, chỉ nhìn một chút đã cho Bạch Thiên An một bạt tai: “Ta muốn là hình ảnh của Ninh Vọng Hải, ngươi lại đưa cho ta ảnh cháu gái ông ta làm gì? Ngươi xem ta là ai chứ? Là đồ háo sắc giống như các ngươi à?”
“Cha đẩy về phía trước hai lần.” Bạch Thiên An ôm mặt, trong lòng ủy khuất không thôi. Vừa nhắc đến Ninh Nhụy Nhụy là nữ nhân của Hạ Thiên, cha liền nói muốn ảnh chụp, ta có thể không hiểu lầm sao?
Lão giả tóc vàng lật mấy lần, quả nhiên nhìn thấy tấm ảnh của Ninh Vọng Hải, con ngươi bỗng dưng co rụt lại, nhìn chăm chú thật lâu.
“Cha? Cha?” Bạch Thiên An phát hiện cha của hắn ta thất thần nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp, nhịn không được nhẹ giọng kêu lên: “Cha, cha không sao chứ?”
“Đừng kêu.” Lão giả tóc vàng bất mãn trừng Bạch Thiên An, sau đó lẩm bẩm: “Ha ha, Ninh sư huynh, quả nhiên ngươi vẫn còn sống. Ninh Vạn Hưu ơi Ninh Vạn Hưu, ngươi cho rằng ngươi thay tên đổi họ, thay luôn dung mạo thì có thể tránh được một đời sao?”
Bạch Thiên An ngẩn cả người: “Ông ấy chính là Huyết Thủ Độc Tâm phái Tuyết Sơn Ninh Vạn Hưu năm đó?”
“Không sai.” Lão giả tóc vàng cười khẽ: “Hơn bốn mươi năm, ân oán cũng nên kết rồi.”
Cảm thán xong, ông ta nói với Bạch Thiên An: “Bây giờ ngươi đến Quế thành mời ông ta đến đây. Đêm nay ta muốn gặp ông ta. Nhớ kỹ, nhất định phải mời đến, nói là Hoàng Phát Kiếm Quân mời ông ta đến gặp mặt tại Tuyết Thành.”
“Rõ.” Bạch Thiên An gật đầu lĩnh mệnh, đứng dậy muốn rời đi, nhưng đi được vài bước đột nhiên quay lại: “Cha, cha có tham gia đại hội giao lưu chiều nay không?”
“Đương nhiên.” Lão giả tóc vàng nói: “Vừa lúc lão phu cũng muốn nhìn xem hồ Thấm Nguyệt như thế nào, thuận tiện gặp tiểu tử Hạ Thiên kia luôn.”

Tuyết Thành, nhà hàng Mật Tuyết.
Nơi này chỉ là một nhà hàng bình thường, nhưng trang trí khá tao nhã.
Lúc này, mặc dù đã đến giờ cơm nhưng khách lại không nhiều.
Ngoại trừ một cặp tình nhân ngồi ở góc tường, cũng chỉ có bốn năm thanh niên trẻ tuổi ngồi ngay cửa ra vào.
Hạ Thiên vốn muốn đánh một chiến dịch kéo dài với Dương San, không khéo đại di mụ của Dương San lại đến, chỉ có thể hành quân lặng lẽ.
Nữ nhân của Hạ Thiên trên cơ bản đều đã tẩy tủy phạt xương nhưng tẩy chỉ là thể chất, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, nhưng trên bản chất các nàng vẫn là nữ, cho nên kinh nguyệt là vẫn phải có.
Tuy nhiên, khi đến tháng, các nàng sẽ không đau bụng hành kinh hay những biến chứng khác.
Đương nhiên, với y thuật của Hạ Thiên, muốn giải quyết chướng ngại vật này cũng không phải việc khó, nhưng hắn không muốn làm như thế.
Dương San là nữ nhân của hắn, cũng không phải công cụ của hắn.
Lúc này, hắn tôn trọng quyết định của Dương San, biến thành ăn cơm trưa.
Thấy Hạ Thiên không quá cao hứng, Dương San ôm lấy cánh tay của hắn, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Được rồi, ông xã, chờ qua xong, ta sẽ bồi chàng mấy ngày.”
“Mấy ngày không đủ.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nhất định phải bù lại lần này.”
Hạ Thiên và Dương San chọn vị trí gần cửa sổ, nhưng vừa mới ngồi xuống đã có người bước đến.
Người đến hung hăng quát mắng: “Nơi này không phải là nơi mà ngươi có thể ngồi, lập tức cút sang một bên cho lão tử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận