Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2659: Ta không phải con cũng chẳng phải cháu của ông ấy

“Ngươi cho rằng trò hề này có thể gạt được ta?” Hạ Thiên khinh thường nói, lười biếng ngáp thêm cái nữa.
“Ôi chao, hiệu quả như thật, nhưng tại sao ngươi lại phát hiện được thế?” Một người phụ nữ cao lớn mặc váy trắng không biết từ lúc nào xuất hiện đằng sau Hạ Thiên. Nhìn qua, người phụ nự này cũng phải cao đến một mét chín. Tuy nhiên, dáng người của nàng ta lại rất đẹp, chủ yếu nhất là giọng nói rất lanh lợi và mị hoặc, nghe qua cũng là người đã từng có chuyện xưa.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Mấy loại chướng nhãn pháp đó hoàn toàn vô dụng với ta.”
“Xem ra, ngươi không phải người bình thường. Ngươi là ẩn sĩ hay dị nhân?” Người phụ nữ mặc váy trắng thu hồi bàn tay khỏi ngực Hạ Thiên. Bàn tay kia cũng không còn giống củi khô, ngược lại rất hồng nhuận và mềm mại. Nàng ta đưa trái tim còn đang đập bình bịch bỏ vào miệng nuốt trôi.
“Ta không phải ẩn sĩ, cũng chẳng phải dị nhân.” Hạ Thiên thản nhiên đáp: “Ta đã nói rồi, ta là thần y, hơn nữa còn là đệ nhất thần y trong thiên hạ.”
“Đệ nhất thần y trong thiên hạ?” Người phụ nữ mặc váy trắng che miệng cười: “Ta nhớ năm đó có ba người vẫn luôn cạnh tranh cái danh này, một là Yêu Y Mạc Vấn Dược, hai là Thiên Y Tiêu Nhất Thủ, ba là Quỷ Y Trương Minh Đà. Bọn họ đều là kình thiên cự phách trong giới y học. Ngươi tự xưng như vậy, ngươi không sợ bọn họ tức giận sao?”
“Có gì cần phải sợ chứ?” Hạ Thiên lại khinh thường: “Y thuật ba người bọn họ cộng lại không lợi hại bằng một phần mười của ta. Ta không phải đệ nhất thần y trong thiên hạ thì còn ai nữa?”
Hạ Thiên không phải tự tin quá mức, mà đây là sự thật hiển nhiên. Mặc dù Quỷ Y Trương Minh Đà là đại sư phụ của hắn, có danh vọng to lớn trong giới y học trước khi hắn ra đời, nhưng bàn về y thuật, khi hắn được tám tuổi, hắn đã móc rỗng bản lĩnh của đại sư phụ mình. Mười tuổi đã nổi tiếng. Hai người gọi là Yêu Y và Thiên Y, y thuật còn không bằng sư phụ của hắn, bọn họ xách giày cho hắn còn không xứng.
“Dù sao bọn họ cũng là tiền bối của ngươi, ngươi không tôn trọng bọn họ là không được.” Người phụ nữ mặc váy trắng nói một cách sâu xa.
Hạ Thiên mất kiên nhẫn: “Được hay không được, có liên quan gì đến ngươi sao?”
“Thật ra có liên quan đấy.” Người phụ nữ mặc trắng vươn tay che đỉnh đầu Hạ Thiên, năm ngón tay bỗng dưng dài ra: “Bởi vì ba người này hoặc nhiều hoặc ít đều có thù oán với ta, nhất là Quỷ Y Trương Minh Đà. Ta và ông ta có thù không đội trời chung. Ta vừa lúc ngửi được khí tức Quỷ Y trên người ngươi. Ta hỏi ngươi có quan hệ như thế nào với ông ta? Là con hay là cháu?”
Hạ Thiên thuận miệng đáp: “Ta không phải con, cũng chẳng phải cháu của ông ấy.”
“Ý của ngươi là, cảm giác của ta sai rồi sao?” Năm ngón tay giống như củi khô của người phụ nữ mặc váy trắng co lại, như muốn bóp nát đầu Hạ Thiên: “Trong cuộc đời của ta, người ta ghét nhất ngoại trừ Quỷ Y Trương Minh Đà thì là những người nói láo.”
“Cảm giác của ngươi đương nhiên sai rồi. Ta không phải con, cũng chẳng phải cháu, mà là đồ đệ của ông ấy. Dù sao, ta đẹp trai như thế này, còn ông ấy thì chẳng có chút gen đẹp trai nào cả.” Hạ Thiên ngáp một cái,
“Ngươi là đồ đệ của ông ta?” Sắc mặt của người phụ nữ mặc váy trắng chuyển sang âm trrầm, năm ngón tay như năm nhánh cây khô dần dần phát ra hàn quang như năm thiết trảo sắc bén: “Vậy thì ngươi cũng nên đi chết đi.”
Nói xong, người phụ nữ mặc áo trắng bỗng nhiên dùng sức, nhưng năm ngón tay lại bóp vào khoảng không. Hạ Thiên không biết từ lúc nào đã biến mất ngay tại chỗ.
“Đây là thân pháp gì thế? Vì sao lại nhanh như vậy?” Người phụ nữ áo trắng kinh ngạc kêu lên: “Ngươi không thể nào là đồ đệ của Quỷ Y Trương Minh Đà. Ông ta không có bản lĩnh này.”
“Ngươi ngu quá đi. Ta có nói ta chỉ có một sư phụ thôi không?” Hạ Thiên cười hì hì: “Sư phụ ta có rất nhiều. Trương Minh Đà chỉ là đại sư phụ của ta. Ông ấy không có bản lĩnh này cũng không có nghĩa là sư phụ khác của ta không có. Hơn nữa, cho dù tất cả sư phụ của ta không có, cũng không có nghĩa là ta không có.”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì nữa.” Lửa giận trong lòng người phụ nữ càng lúc càng không khống chế được: “Tuy nhiên, ngươi đã là đồ đệ của Trương Minh Đà, vậy thì ngươi phải chết.”
“Rốt cuộc ngươi và đại sư phụ của ta có ân oán gì thế?” Hạ Thiên hơi nghi hoặc: “Chẳng lẽ là tranh chấp tình cảm. Trước kia, khi đại sư phụ còn ở trên núi, ông ấy thường hay nói ông ấy có đến hơn một trăm tình nhân. Khi đó ta còn tưởng ông ấy nói khoác, chẳng lẽ ngươi là một trong số những người đó?”
Nói xong, Hạ Thiên lại tự lẩm bẩm: “Mười hai năm trước, ba vị sư phụ đã xuống núi. Đại sư phụ nói ông ấy muốn đi tìm hơn một trăm tình nhân của mình để ôn chuyện. Bây giờ đã qua mười hai năm rồi vẫn không đến phiên ngươi, ngươi thảm thật rồi.”
Người phụ nữ mặc váy trắng lại càng nổi giận, mười ngón tay biến thành lợi kiếm đâm vào đầu Hạ Thiên: “Ngươi quả nhiên xấu xa như Trương Minh Đà.”
Hạ Thiên đánh giá người phụ nữ mặc váy trắng, hơi hiểu ra: “Dung mạo của ngươi đã xấu, tính tình còn không tốt, đại sư phụ ta cảm thấy chướng mắt cũng là chuyện bình thường.”
“Trương Minh Đà là một tên lừa gạt, khốn kiếp, tiểu nhân… Ông ta đáng chết, ngươi cũng giống như vậy.” Người phụ nữ mặc váy trắng cũng không biết là bị Hạ Thiên nói trúng tâm tư hay chỉ là nổi giận một cách tự nhiên. Nàng ta chỉ vào Hạ Thiên: “Ta muốn làm thịt ngươi, sau đó mang đầu của ngươi đi tìm Trương Minh Đà tính sổ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận