Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3164: Nếu không xin lỗi, đừng trách ta không khách sáo!

Cổ Thần bà bà vẫn không thấy xuất hiện.
Hạ Thiên cũng không kiên nhẫn, đánh ra một quyền. Hắn chẳng hứng thú ngắm hồ, thưởng nguyệt gì cả.
Bành.
Chỉ một quyền, bức tường vô hình phong tỏa trúc lâu đã bị đánh nát.
Đám người vây quanh bên dưới đều chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trên.
Lúc này, Hạ Thiên ôm Y Tiểu Âm từ trên tầng chín nhảy xuống, đứng trước mặt những người này.
Về phần Hồ Hóa Vũ và Lương Diệu Trúc, hai người do dự một chút, không dám nhảy xuống mà đi xuống cầu thang vừa mới xuất hiện.
“Các ngươi là ai?” Sau khi Y Tiểu Âm rơi xuống đất, nàng nhìn thấy những người kia mặt bôi bùn màu sắc không giống nhau, nhìn không rõ diện mạo.
Lão đầu thoa bùn khắp mặt, tay cầm bó đuốc nhìn chằm chằm Hạ Thiên và Y Tiểu m: “Lời này vốn là ta nên hỏi, các ngươi là ai? Tại sao các ngươi lại xuất hiện ở cửu cổ trúc lâu?”
“Là một lão thái bà mang chúng ta đến đây.” Hạ Thiên lười biếng trả lời một câu, sau đó hỏi lại: “Các ngươi có thấy bà ta hay không?”
Lão giả bôi bùn sửng sốt: “Lão thái bà? Lão thái bà nào?”
“Thì là Cổ Thần bà bà mà các ngươi hay gọi đấy.” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Sống đã mấy trăm tuổi rồi, còn không phải lão thái bà thì là gì?”
“Lớn mật! Ngươi dám tự tiện xông vào Nguyệt Phương Nguyên, lại còn dám bất kính với Cổ Thần bà bà.” Lão đầu mặt bôi bùn giận dữ, chỉ vào Hạ Thiên mà quát: “Bắt tiểu tử này lại cho ta.”
Đám người sau lưng vội tuân lệnh, sau đó có hai thanh niên trai tráng vượt qua mọi người đi về phía Hạ Thiên.
“Khoan đã.” Hồ Hóa Vũ và Lương Diệu Trúc rốt cuộc cũng đã xuống lầu, vội vàng lên tiếng ngăn cản: ‘Chúng ta không có ác ý, chính Cổ Thần bà bà đã mang chúng ta đến đây.”
Lão đầu mặt bôi bùn nhìn Hồ Hóa Vũ và Lương Diệu Trúc, không khỏi nhướng mày: “Các ngươi là cổ tộc?”
“Đúng.” Hồ Hóa Vũ gật đầu, sau đó tự giới thiệu: “Ta tên Hồ Hóa Vũ, bây giờ là gia chủ đại diện của Hồ gia. Vị này là em họ ta, Lương Diệu Trúc. Hai vị này là Hạ Thiên và Y Tiểu m, là thần y đương thế. Cổ Thần bà bà mời họ đến chữa bệnh cho ai đó.”
Biểu hiện của lão đầu mặt bôi bùn cũng không có gì thay đổi, chỉ là ánh mắt hơi đảo: “Nơi này chẳng ai có bệnh, cũng không cần thần y bên ngoài đến trị.”
“Là Cổ Thần bà bà mang chúng ta đến đây.” Hồ Hóa Vũ nhấn mạnh lần nữa: “Nếu bà ấy không mang chúng ta vào, chúng ta chưa chắc có thể đã vào được, ngươi nói có đúng không?”
“Chỗ chết tiệt này có gì mà vào không được?” Hạ Thiên khinh thường ngáp một cái: ‘Chỉ là ta không có hứng thú tiến vào mà thôi, cũng chẳng có cái gì hay để chơi, cũng chẳng có gì ngon để ăn, càng không có mỹ nữ có thể ngắm.”
“Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đấy.” Lão đầu mặt bôi bùn một lần nữa giận dữ, giơ cây đuốc đang cháy vào mặt Hạ Thiên: “Ngươi xem Nguyệt Phương Nguyên là nơi nào? Là thanh lâu kỹ trại sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đây là do ngươi nói, liên quan gì đến ta.”
“Cho nên nói, đám người ngoài các ngươi chính là u ác tính, đáng bị thiêu chết trong trúc lâu.” Lão đầu mặt bôi bùn hiển nhiên không có hảo cảm với Hạ Thiên, kéo theo không thích cả Hồ Hóa Vũ và Lương Diệu Trúc: “Các ngươi chẳng biết làm việc bên ngoài như thế nào, nhiều lần để người ngoài biết chuyện của Nguyệt Phương Nguyên.”
Hồ Hóa Vũ vẫn là câu nói kia: “Tất cả đều do Cổ Thần bà bà sắp xếp.”
“Đánh rắm.” Lão đầu mặt bôi bùn một chút cũng không tin, quát mắng: “Mấy trăm năm qua Cổ Thần bà bà chưa từng ra ngoài, từ chỗ nào biết được thần y tiên y, còn không phải Hồ gia các ngươi làm loạn sao?”
“Lão đầu, ngươi nói xong chưa?” Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi mau gọi lão thái bà kia quay lại đây giải thích một chút vì sao vừa nãy lại ném ta và vợ Y Y ở đó. Nếu không xin lỗi, bà ta đừng trách ta không khách sáo.”
Lão đầu mặt bôi bùn hừ lạnh một tiếng, quát lớn: “Ngươi không khách sáo thì làm sao?”
“Ngươi đừng xúc động.” Y Tiểu Âm biết tính tình Hạ Thiên nóng nảy, chỉ là hiện tại không cần thiết phải xung đột với đám người trước mắt: ‘Lão nhân gia, chúng ta nhận được lời mời của Cổ Thần bà bà đến đây chữa bệnh cho người. Nếu ngươi không tin, ngươi có thể đi tìm Cổ Thần bà bà chứng thực, tốt nhất cũng nên thông truyền một tiếng.”
“Nữ oa oa ngươi nói chuyện còn dễ nghe một chút.” Hỏa khí lão đầu mặt bôi bùn giảm đi không ít, nhưng thái độ vẫn cứng rắn như cũ: “Tuy nhiên, nơi này không phải người ngoài như các ngươi có thể đến. Cho dù Cổ Thần bà bà mời đến cũng đừng vọng tưởng có thể ở lại.”
Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Chúng ta cũng chẳng nghĩ đến chuyện ở lại. Trị bệnh xong, chúng ta sẽ rời đi.”
“Hừ, nói dễ nghe.” Ánh mắt lão đầu mặt bôi bùn lộ ra vẻ không tin, giễu cợt: “Những y sư đến lúc trước cũng nói như vậy, bây giờ còn không phải chết bên trong Vạn Thảo Cốc sao?”
Y Tiểu Âm sửng sốt, lập tức nói: “Ngươi nói là những y sư kia?”
“Lão phu không nói nhảm với các ngươi ở đây.” Lão đầu mặt bôi bùn không muốn trả lời, trực tiếp cảnh cáo: “Ta cho các ngươi một ngày, nếu đến lúc đó các ngươi còn không đi, liều mạng tiến vào Vạn Thảo cốc, đến lúc đó các ngươi sẽ biết thế nào là lợi hại.”
Nói xong, lão đầu mặt bôi bùn thét to một tiếng, sau đó mang theo đám người bôi đủ màu sắc kia rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận