Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3486: Mẹ nó, một đám bệnh tâm thần

“Xem ra ngươi không phục?”
Nhiếp trưởng trấn lạnh lùng nhìn Ninh Thụy Thần, ánh mắt khiêu khích: “Được, vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội, nhưng tốt nhất ngươi nên có chứng cứ, không nên nói bậy bạ. Nếu không, tội sẽ tăng thêm một bậc.”
“Ta thấy ngươi đang cố ý giở trò thì đúng hơn.” Ninh Thụy Thần cũng không khỏi cười lạnh: “Ngay từ ban đầu, ngươi đã có sự sắp xếp. Mặc kệ Nhiếp Kim Bằng hay là mẹ ngươi, ngươi đều muốn bọn họ hãm hại nhóm người anh rể ta. Kết quả không thành công, sau đó ngươi giết mẹ của ngươi và tên tiểu tử này muốn giá họa cho chúng ta. Bây giờ ngươi còn giả bộ công đạo, con mẹ nó, đúng là buồn cười!”
“Các ngươi có nghe không, tên tiểu tử này còn nói ta giết mẹ của ta, còn cái gì bọn họ không làm được chứ?” Nhiếp trưởng trấn nhìn chung quanh, cười nhạo: “Ta là hiếu tử nổi tiếng mười dặm tám hương, làm sao ta có thể giết mẹ ruột của mình được.”
“Có phải ngươi hay không thì không tính, ta nói cũng không tính, nhưng ta có nhân chứng.” Ninh Thụy Thần cười nói: “Ở đó thật ra có ba người, hiện tại chết mất hai, vậy nói rõ hung thủ giết người hoàn toàn không biết còn có người thứ ba. Chỉ cần tìm ra người kia, chúng ta sẽ biết được có phải ngươi làm hay không.”
Gương mặt Nhiếp trưởng trấn đổ mồ hôi lạnh, tròng mắt xoay tròn, há miệng nói: “Ngươi đang nói hươu nói vượn, trong thùng rác làm gì có người thứ ba.”
“Ta có nói qua trong thùng rác sao?” Ninh Thụy Thần cười lạnh.
Gương mặt Nhiếp trưởng trấn trở nên trắng bệch, kinh hoảng không thôi.
Người trong lễ đường bắt đầu bàn tán ầm ĩ. Biểu hiện của Nhiếp trưởng trấn quả thật đáng nghi ngờ, chẳng lẽ ông ta giết mẹ ruột của mình thật sao?
Điều này có thể sao?
Người Nhiếp gia trấn cẩn thận nghĩ lại, đúng là có khả năng.
Mặc dù Nhiếp trưởng trấn nổi tiếng là hiếu tử, nhưng mẹ của ông ta là Cao lão thái thái lại nổi tiếng là người chuyên gây chuyện, ngang ngược vô lý, thích xen vào việc của người khác.
Người thị trấn có thể nói là rất chán ghét bà ta, bà ta rất thích bài bạc. Hơn phân nửa tiền bạc của Nhiếp trưởng trấn đều tiêu hao trong tay Cao lão thái thái.
Vợ của Nhiếp trưởng trấn không chỉ một lần nói qua, sớm muộn gì cũng có một ngày giết chết lão thái thái này.
Nghĩ đến đây, Nhiếp trưởng trấn mượn cơ hội lén lút giết chết lão thái thái, sau đó giá họa cho người khác cũng không phải là không có khả năng.
Bởi vậy, ánh mắt mọi người nhìn Nhiếp trưởng trấn có chút ý vị thâm trường.
“Miệng của ngươi quả thật phun đầy phân.” Nhiếp trưởng trấn cố gắng bình tĩnh lại, chỉ vào Ninh Thụy Thần mà mắng: “Sắp chết đến nơi mà còn muốn cắn ngược ta một cái. Ta thấy ngươi đang muốn chết thì có. Người đâu, mau xé rách miệng của hắn ta cho ta.”
“Ngươi muốn giết người diệt khẩu?” Ninh Thụy Thần cười khẽ, làm ra vẻ không sợ chết: “Nếu không phải ngươi giết, bây giờ ngươi đừng có giết ta, ngươi sẽ đi tìm người kia đến làm chứng để chứng minh sự trong sạch của ngươi.”
Nhiếp trưởng trấn lạnh lùng nói: “Có người khác hay không thì chưa biết, cho dù có, người kia cũng không biết đã trốn đi đâu rồi. Ngươi chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.”
“Ta thấy ngươi đang chột dạ, ngay cả tìm cũng không có ý định tìm, còn líu lo ở đây. Muốn giết thì cứ giết đi, tìm cớ nhiều như vậy để làm gì.” Ninh Thụy Thần đương nhiên là muốn trì hoãn thời gian. Cái gì chân tướng, cái gì hung thủ, liên quan đếch gì đến hắn ta. Hắn ta chỉ muốn chờ Hạ Thiên đến cứu hắn ta mà thôi.
“Hừ, ai biết ngươi nói là thật hay giả.” Nhiếp trưởng trấn cũng không đơn giản bị lừa như vậy, lập tức phản bác: “Ngươi lôi một người ra thì ta phải điều tra một người sao? Ở đây còn chưa đến phiên một người từ nơi khác đến như ngươi làm chủ.”
“Mặc dù ta không biết nhưng dì Nhiếp nhất định biết.” Con ngươi Ninh Thụy Thần đảo một vòng, lập tức nhớ lại. Khi người kia bị Hạ Thiên đạp bay vào thùng rác, Nhiếp mụ mụ cũng có bên cạnh: “Ngươi có dám để dì ấy nói chuyện hay không?”
Nhiếp trưởng trấn không khỏi do dự.
“Ha ha, nói nhiều như vậy còn không phải chột dạ sao?” Ninh Thụy Thần bắt lấy thời cơ, lớn tiếng nói: “Các người xem đi, đây chính là trưởng trấn của các ngươi, vì hãm hại người khác, ngay cả mẹ ruột của mình cũng dám giết, đúng là cặn bã, súc sinh. Không, cặn bã cũng không bằng, súc sinh cũng không bằng.”
“Bớt làm loạn đi.” Nhiếp trưởng trấn hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên đưa tay trái ra, giơ ngón giữa và ngón trỏ lên không trung: “Nhiếp Trường Phong ta có thể thề với trời, nếu ta giết mẹ ruột của mình, ta sẽ bị trời đánh ngũ lôi, ra ngoài bị xe đâm chết, ở nhà thì bị trần nhà rơi xuống đè chết. Hơn nữa, sau khi chết vĩnh viễn không được siêu sinh.”
“Thề cái rắm đấy.” Ninh Thụy Thần khinh thường nói.
Nhưng nam nữ già trẻ Nhiếp trấn lại rất tin vào lời thề độc này. Nghe Nhiếp trưởng trấn phát ra lời thề độc như thế, tất cả đều nhao nhao biểu thị bọn họ tuyệt đối tin tưởng Nhiếp trưởng trấn trong sạch và vô tội.
“Trưởng trấn, chúng ta tin tưởng ngươi.”
“Người nào mà không biết trưởng trấn có tiếng là đại hiếu tử chứ.”
“Đúng, tên tiểu tử này chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.”
“Sớm theo tộc quy, xử trí bọn họ, không nên kéo dài được nữa.”
“…”
Ninh Thụy Thần im lặng: “Mẹ nó, một đám bệnh tâm thần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận