Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3786: Không cần nói khoác, đó chính là sự thật

“Tất cả đứng lại cho ta. Ai đụng đến ta, ta giết chết người đó.”
Một nam nhân trung niên dáng người to mọng chậm rãi bước đến, đằng sau là một số vệ sĩ áo trắng thân hình cao lớn cùng với hai lão giả mặc áo bào trắng.
“Thiên Hùng, cứu, cứu ta, mau cứu ta.” Lệ Lệ Á còn chưa tắt thở nhìn thấy người đến, hai mắt tỏa sáng, khàn giọng kêu lên.
Nam nhân to mọng nhìn Lệ Lệ Á, không khỏi tức giận, hung hăng trừng mắt với Hạ Thiên và Dương San: “Các ngươi quá độc ác, lại nặng tay với một nữ nhân mỹ lệ như thế.”
“Tên mập chết bầm kia, não ngươi nhất định có bệnh nặng rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Một đao kia là do nàng ta tự đâm, liên quan gì đến ta.”
Nam nhân to mọng giống như nghe được câu chuyện cười, lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy ngươi nói như vậy không khỏi buồn cười lắm sao?”
Nói xong, ông ta quay sang dặn dò hai lão giả: “Phong lão, Tuyết lão, các ngươi đi cứu Tiểu Á đi.”
Hai lão giả tuân lệnh, hai ba bước đến trước người Lệ Lệ Á.
Lão giả râu tóc bạc trắng lấy ra một cái bao da, nhẹ nhàng trải rộng trên mặt đất, bên trong cắm đầy ngân châm đủ mọi hình dáng.
Người này không nói hai lời rút ra hai cây, nhẹ nhàng đâm vào đại huyệt gần tim Lệ Lệ Á.
Không bao lâu sau, cây dùi nhọn tự mình rơi ra, vết thương cũng nhanh chóng khép lại.
Lão giả râu đen còn lại lấy hai bình thuốc màu xanh, đổ ra hai viên thuốc một đen một trắng bỏ vào trong miệng Lệ Lệ Á.
Lệ Lệ Á nuốt hai viên thuốc. Một lát sau, sắc mặt từ tái nhợt chuyển sang hồng nhuận.
“Không cứu được đâu, tâm mạch nữ nhân này đã bị đoạn. Ngoại trừ ta, không ai cứu được nàng ta đâu.” Hạ Thiên nhìn hai lão đầu nhi bận rộn cứu chữa, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Hai lão giả kia không thèm để ý đến Hạ Thiên, vẫn cố gắng như cũ.
“Ngươi thì tính là gì? Ngươi cũng xứng khoa chân múa tay với hai đại danh y Tuyết Thành chúng ta sao?” Nam nhân to mọng khinh thường nhìn Hạ Thiên: “Còn nữa, ngươi không có tư cách nói chuyện trước mặt ta. Ta bảo ngươi lên tiếng ngươi mới được lên tiếng, hiểu chưa?”
“Ngớ ngẩn.” Hạ Thiên ngáp một cái.
Dương San cũng cảm thấy hình như người này bị bệnh tâm thần, liền nói với Hạ Thiên: “Ông xã, không cần để ý đến ông ta, chúng ta đi thôi, còn phải cứu Hân Hân nữa.”
Trong lúc hai người đang định ra khỏi phòng, bọn họ nhìn thấy một tráng hán cao hơn hai mét làn da màu đồng cổ đang hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ.
“Ta để các ngươi đi sao?” Nam nhân to mọng cười lạnh: “Bây giờ, nơi này do ta quyết định. Các ngươi đả thương Tiểu Á mà còn muốn bỏ đi, còn có chuyện tốt như vậy sao?”
“Đừng, đừng để bọn chúng chạy thoát.” Lệ Lệ Á được hai lão giả trị liệu, dường như đã tốt hơn. Nàng ta chậm rãi đứng dậy, hét lớn: “Tiểu tử kia chính là Hạ Thiên, nữ nhân kia tên Dương San, tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn chúng. Bằng không, bọn chúng sẽ làm hỏng đại sự của chúng ta.”
Nam nhân to mọng nhướng mắt, lúc này mới nhìn thẳng Hạ Thiên, có chút khinh miệt: “Ồ, ngươi chính là Hạ Thiên? Nhìn ngươi cũng đâu có ba đầu sáu tay, vì sao luôn có người nói ngươi là thần y, còn nói y thuật của ngươi chẳng những có thể khiến con người ta khởi tử hồi sinh mà còn có thể trường sinh bất lão.”
“Không cần người khác nói khoác, đây đều là sự thật.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Cải tử hồi sinh là cái gì chứ? Đối với ta mà nói, đây chỉ là thao tác cơ bản nhất. Trường sinh bất lão cũng có thể làm được, nhưng ngoại trừ nữ nhân của ta, còn có ba vị sư phụ, những người khác nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Lão giả tóc trắng nghe Hạ Thiên nói xong, không khỏi vuốt râu mỉm cười: “Ha ha, tiểu hỏa tử, khẩu khí không nhỏ nhỉ.”
“Khởi tử hồi sinh chỉ là thao tác cơ bản? Còn có thể giúp người ta trường sinh bất lão? Ngươi không phải thần y, ngươi chính là thần côn.” Ánh mắt lão giả râu đen lộ vẻ khinh bỉ, có chút giễu cợt: “Lỗ mãng, nóng nảy, không biết mùi vị.”
Hạ Thiên nói: “Hai lão bạch si các ngươi nhìn qua chính là lang băm, đương nhiên không thể nào tiếp thu được.”
“Đúng là buồn cười.” Lão giả tóc trắng giận dữ, chỉ tay vào Hạ Thiên mà quát: “Lão phu hành nghề y ở Tuyết Thành hơn năm mươi năm, đã cứu hàng ngàn hàng vạn người. Ngươi là cái thá gì mà cũng dám mắng ta là lang băm.”
“Cứu người?” Hạ Thiên cười nhạo: “Ta thấy ngươi chính là loại người lừa đảo, lừa những người bên ngoài không ít tiền.”
Lão giả tóc trắng bị lời nói của Hạ Thiên làm cho tức giận thiếu chút nữa chảy máu não: “Làm càn!”
“Phong huynh, không cần so đo với loại hoàng khẩu tiểu nhi này.” Lão giả râu đen bình tĩnh hơn rất nhiều, mắt lạnh nhìn Hạ Thiên: “Ta mặc kệ ngươi giả thần giả quỷ bên ngoài như thế nào. Tóm lại, nếu đã ở Tuyết Thành, tốt nhất ngươi nên thu liễm lại. Nếu không, đừng trách chúng ta thay dân trừ hại, để ngươi chết không có chỗ chôn.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, cảm thấy chẳng có gì hay: “Đám người ngu ngốc trên thế giới đúng là nhiều. Hai người các ngươi cũng chẳng còn sống được mấy ngày, còn vất vả chi nữa, về nhà an hưởng tuổi già không phải thơm hơn sao?”
“Ngươi!” Lão giả râu đen tức giận đến toàn thân phát run.
“Đúng là miệng lưỡi bén nhọn.” Nam nhân to mọng cười khẽ, khoát tay với hai người kia: “Phong lão, Tuyết lão, hai người đức cao vọng trọng, cần chi phải tức giận với loại người này. Dù sao hắn cũng sống không được bao lâu.”
Lệ Lệ Á nhịn không được la lớn với nam nhân to mọng: “Thiên Hùng, ngươi còn nói lời vô dụng với hắn làm gì, cứ giết chết bọn chúng, sau đó đến hồ Thấm Nguyệt. Chúng ta còn có chuyện lớn cần làm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận